Đàn bà đức hạnh đâu phải ở sự hi sinh

Ngày 05/11/2016 06:26 AM (GMT+7)

Em đã từng oán trách chồng khi khấm khá đã quên hết những ngày vợ chồng mắm muối có nhau, vội phụ bạc vợ để chạy theo mấy cô trẻ đẹp. Nhưng em biết em sai rồi anh à, lỗi lại là ở chính những người vợ không chịu thay đổi bản thân như em...

Kể từ ngày đó, khi ta không là của nhau cũng được 2 năm rồi phải không anh? Thời gian không quá dài cũng không quá ngắn những cũng để để em tìm lại được chính con người mình, sống những ngày tháng cho riêng em, em được sống lại những này tháng của cả một thời tuổi trẻ em đã bỏ lỡ. Và em cũng không phải hy sinh, sống đức hạnh vì anh nữa.

Người ta vẫn bảo “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”. Đúng thật, em đã từng rất tự hào khi lấy anh làm chồng anh à. Anh là một người mà theo các cô gái nhận xét rất điển trai, anh càng đẹp hơn khi bề ngoài anh là một chàng trai học thức. Và chính em cũng bị anh thu hút bởi điều đó. Đặc biệt hơn cả là anh có học thức khiến em vô cùng ngưỡng mộ. Hiện anh đã tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế tại một trường có tiếng trong nước và có một công ăn việc làm ổn định.

Và rồi, em đã cùng anh bước lên xe hoa khi em vừa tròn 22 tuổi. Một con bé vừa ra trường đáng nhẽ ra là nên dành thời gian kiếm tiền nhiều hơn để dành thời gian cho bản thân mình rồi được đi đến thật nhiều nơi cùng bạn bè và cống hiến cái gọi là tuổi trẻ. Nhưng em lại chọn anh, chọn anh là bạn đồng hành cùng em trên những chuyến đi của cuộc đời.

Đàn bà đức hạnh đâu phải ở sự hi sinh - 1

Có những ngày anh đi học và đi làm về có cáu gắt một chút em cũng cho qua hết bởi em biết anh học hành căng thẳng nên em chấp nhận. (ảnh minh họa)

Cưới nhau chẳng được bao lâu thì anh có chuyện muốn hỏi ý kiến của em. Mà thực chất là thông báo tới em thì em nghĩ sẽ đúng hơn anh à. Anh thông báo là anh đã đỗ tiến sĩ và muốn lấy số tiền được bố mẹ, bạn bè mừng ngày cưới để lo cho việc học hành. Mừng và tủi sao cứ đan xen lẫn nhau vậy anh? Mừng vì phần cũng tự hào cho anh, cho em, cho gia đình mình. Thế nhưng sao bỗng nhiên em không có giá trị trong anh khi anh khi chuyện lớn của cả hai mà chỉ mình anh quyết định?. Anh nói anh muốn đầu tư bản thân vào kiến thức để sau này có thật nhiều tiền lo cho cuộc sống của 2 đứa. Em có thể coi đây là lời an ủi tự từ tâm của anh không anh?

Những ngày tháng đèn sách của anh lại tiếp tục, em lui về phía “hậu trường” để trở thành hậu phương vững chắc cho anh yên tâm học hành. Em cố gắng kiếm nhiều tiền, ngày làm ở cơ quan rồi tối về nhận làm thêm việc này việc kia, việc gì em cũng làm miễn là có thêm thu nhập. Học tiến sĩ đâu có đơn giản vài ba chục triệu phải không anh? Mà vợ chồng trẻ tụi mình thì nào đâu có nhiều gì cho cam. Nhưng em vẫn chấp nhận, vì anh và vì gia đình em vất vả một chút, 4 năm em cố gắng thêm một chút để anh tập trung cho đam mê của mình cũng không sao. Vì anh cũng là vì gia đình nhỏ của mình mà anh.

Có những ngày anh đi học và đi làm về có cáu gắt một chút em cũng cho qua hết bởi em biết anh học hành căng thẳng nên em chấp nhận. Chấp nhận để anh có thể “xả” vào cái thùng rác là em. Chắc anh nghĩ đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ như em phải chịu phải không anh? Nhưng không sao, em sẽ chấp nhận hy sinh tất cả vì anh, vì gia đình mình. Em luôn hiểu cho anh mà nhưng nào anh có biết, em đã khóc rất nhiều mỗi lần anh cáu giận lên em trong khi em ngày một gầy đi, cái ngon không dám ăn để dành chồng cho chồng lấy sức học hành. Làm thêm thắt từng cái nơ, rồi kéo cắt vào tay, keo dính đầy tay và trị giá thành phẩm của em làm ra chỉ với 200 đồng. Nhưng anh nào có để tâm tới những vết chai sạn ngày một dày hơn trên tay em.  Từng là một cô sinh viên năng động trong công tác Đoàn – Hội em trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết. Bạn bè thì ít tụ tập, em không còn là chính em nữa mà trong đầu em chỉ nghĩ tới anh, tới việc kiếm thêm thu nhập để chúng ta cùng trang trải mọi việc, là chỗ dựa vững chắc cho mỗi khi anh mệt mỏi.

Đàn bà đức hạnh đâu phải ở sự hi sinh - 2

Em nhìn lại bản thân em trong thân xác gầy gò này thì chắc là anh không còn cảm giác với em cũng đúng thôi anh nhỉ. (ảnh minh họa)

Anh nhớ không, em đã đồng hành cùng anh suốt một nửa chặng đường học rồi đó. Và vào một ngày, chắc phải lâu lắm rồi em mới được khóc trong sự hạnh phúc. Không phải khóc khi mỗi lần bị keo 502 dính chặt rát bỏng tay. Ngày mà em được làm mẹ anh à. Cái ngày mà có lẽ em nghĩ em sẽ hạnh phúc nhất nhưng có lẽ là không phải, nó là ngày em phải một lần nữa là người chấp nhận hy sinh tất cả. Anh đi học về, em thật mừng rỡ để khoe với anh rằng chúng ta đã có con. Em tin là anh sẽ mừng lắm, nhà mình sẽ có thành viên mới đấy anh. Vậy mà anh chẳng chút nào vui mừng mà lặng lẽ đi ra ngoài sau khi nhận được tin vui từ em. Trở về nhà anh cầm và đưa cho em 1 vỉ thuốc và muốn em bỏ thai. Lý do là vì kinh tế nhà chúng ta còn yếu kém và anh muốn khi anh học xong kinh tế tốt thì con của chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Em lại đành nghe anh, ngậm từng viên thuốc để xa con. Những cơn đau co thắt khiến em như đứt từng khúc ruột. Thế mà nghĩ đến anh, em lại càng cố gắng để vượt qua nỗi đau này.

Từng ngày qua đi, em lại có thêm nhiệm vụ là uống thêm những viên thuốc tránh thai của anh dù thực lòng em không hề muốn. Nhưng em lại chấp nhận hy sinh anh à. Em tin anh, tin vào tương lai tốt đẹp hơn của chúng ta. Thế rồi 4 năm qua đi, anh đã chính thức được cầm chiếc đỏ trong tay. Anh nói với em là không cần phải qua làm gì cho phức tạp chỉ cần mình anh đi là đủ. 4 năm từng ngày từng phút vất vả em chỉ mong có ngày này được nhìn anh bước lên bục vinh quang, được tự hào về anh. Thế rồi em cũng không được tới dự. Phải chăng ngày ấy em tự đặt ra cho mình những câu hỏi vì sao thay vì chấp nhận thì có lẽ sẽ tốt hơn cho em rồi anh nhỉ?

Tầm bằng tiến sĩ đã giúp anh phát triển rất nhều trong công việc. Em từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc đấy anh à. Nhưng không, cuộc đời em thật quá bạc, hay đây là kết quả cho việc em chấp nhận hy sinh vì anh quá nhiều? 4 năm em cùng vượt sông vượt biển, bỏ qua tuổi thanh xuân để từng mơ mộng sẽ nắm tay anh đi khắp thế gian thế mà giờ bàn tay của anh lại nắm lấy một bàn tay khác? Và rồi đau đớn hơn khi em tự nhận được cái kết bằng việc em không thể có con khi đã quá lạm dụng thuốc tránh thai. Thứ mà anh hàng ngày cứ trao cho em niềm tin để rồi tự bàn tay anh ném em xuống đáy sâu.

Em nhìn lại bản thân em trong thân xác gầy gò này thì chắc là anh không còn cảm giác với em cũng đúng thôi anh nhỉ. Anh giờ quyền cao chức trọng, có địa vị trong xã hội, uy phong hơn thì với một cô gái đi cạnh anh chắc sẽ đẹp hơn em rất nhiều.

Em đã từng oán trách chồng khi khấm khá đã quên hết những ngày vợ chồng mắm muối có nhau, vội phụ bạc vợ để chạy theo mấy cô trẻ đẹp. Nhưng em biết em sai rồi anh à, lỗi lại là ở chính những người vợ không chịu thay đổi bản thân như em, cứ mãi phía sau mà không chịu dấn bước ngang cùng chồng. Sự hy sinh của vợ lúc này, đối với chồng chỉ là ngu muội. Bởi vì ở đời, cái gì thừa quá cũng thành lãng phí. Mà đã là đồ thừa, thì có mấy ai xem trọng. Giờ đây, em đang một mình đi tới những vùng đất lạ để viết tiếp cuộc đời mình. Anh à, giờ em mới biết thế giới này rộng lắm, không chỉ còn có anh và hai chữ “hy sinh” nữa.

Nga Nguyễn
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hôn nhân gia đình