Biết thế này cứ ở vậy cho xong!

Ngày 06/07/2014 00:00 AM (GMT+7)

Nói ra những điều này, các bạn có thể sẽ nghĩ tôi là người suy nghĩ nông cạn, hoặc là người sống tiêu cực.

Nhưng tôi có lý do để nói như vậy, bởi cuộc sống vợ chồng của tôi không hạnh phúc, nó khác hoàn toàn với những gì chồng tôi đã hứa hẹn mang lại cho tôi và nó chẳng phù hợp với sự phát triển từ tình cảm yêu đương tới hôn nhân.

29 tuổi, tôi lấy chồng. Với tôi, cái tuổi 29 là tuổi đẹp để cưới, trong khi bạn bè thì đua nhau cưới tuổi 27. Bạn bè bảo, 27 tuổi lấy chồng là quá đẹp. Dù sao thì cũng đã chơi đủ, đã hưởng thụ đủ và đã đến tuổi chín muồi để tìm cho mình một gia đình và sinh con. Với tôi thì không, tôi vẫn còn tiếc 2 năm tuổi xuân, vẫn còn tiếc khi phải giam sự tự do vào một chốn và tôi quyết định, 29 tuổi mới lấy chồng.

Tôi không nóng vội với bất kì ai dù ai cũng bảo tôi, không yêu nhanh thì ế. Ế hay không là do duyên phận cả. Nếu như mình đã không tìm được người phù hợp thì thà là không lấy chồng. Còn nếu cứ cố đấm ăn xôi thì sống có hạnh phúc đâu. Lấy chồng như thế thì lấy làm gì?

Đúng là tôi đã suy nghĩ đúng vì không cần tìm kiếm đâu xa, cái duyên tự đến với mình. Bước sang tuổi 29, tôi đã gặp và yêu một anh chàng hơn tôi 1 tuổi. Ban đầu, tôi chẳng cảm tình với anh này, thậm chí còn ghét nữa là khác. Nhưng anh này quan tâm tôi, nhiệt tình theo đuổi, dùng mọi cách để khiến tôi động lòng và cuối cùng tôi đã có tình cảm với anh ấy thật.

Biết thế này cứ ở vậy cho xong! - 1

Thôi thì 29 tuổi, cũng đã đến lúc phải lấy chồng, sinh con, tôi quyết định lấy anh bằng sự chân thành và tình cảm dành cho anh. (ảnh minh họa)

Anh không đẹp trai, nhìn cũng không phải là người quá chỉn chu gì. Chỉ là tính anh hiền lành, có chút nhút nhát. Tôi nghĩ, người đàn ông như thế sẽ khiến tôi vui vẻ, hài lòng và sau này làm vợ chồng sẽ rất dễ. Tôi sẽ không phải lo anh đi ngoại tình, cũng không phải lo anh quát tháo vợ hay càu nhàu này kia. Vì khi bên cạnh tôi, anh hiền lành vô cùng. Ai cũng bảo tôi, người hiền lành như thế lấy làm chồng thì quá tốt. Lúc đó, vì gia đình và bạn bè thúc nhiều, động viên nhiều nên tôi cũng quyết định lấy anh, dù là tình cảm chưa tới mức sâu đậm.

Thôi thì 29 tuổi, cũng đã đến lúc phải lấy chồng, sinh con, tôi quyết định lấy anh bằng sự chân thành và tình cảm dành cho anh. Đó là tình yêu, chỉ là nó chưa quá sâu sắc nhưng tôi tin, với tính cách của anh và tôi, việc sống bên một người mình hơi yêu cũng là điều khá tốt. Tôi nghĩ, thời gian lâu dần, tôi sẽ cảm thấy yêu anh nhiều hơn. Tôi sống đơn giản nên chỉ cần thích thích, yêu yêu như thế là quá đủ, không cần phải quá thăng trầm và sâu đậm.

Chúng tôi đến với nhau như thế, anh đón tôi về làm dâu nhà anh, sống cùng bố mẹ anh. Tính tôi vô tư nên chưa biết, chuyện làm dâu phức tạp thế nào. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, sống ở nhà anh cũng như ở nhà tôi, cứ thoải mái, làm được gì thì làm, không làm được gì thì thôi cứ nói thẳng, không cần phải quá ý tứ và quan cách, sau lại tự làm khổ mình.

Biết thế này cứ ở vậy cho xong! - 2

Về nhà chồng, dù ít hay hay nhiều có vẻ như tôi cũng rèn thêm được cho mình cái tính nhẫn nhịn. (Ảnh minh họa)

Thế là, tôi sống như vậy, đúng phong cách của tôi trước kia. Cũng vì thế mà cuộc sống của tôi có quá nhiều biến động và tôi bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt không có thiện cảm nhìn tôi. Mẹ chồng tôi soi mói thời gian của tôi, từ việc tôi đi đâu, làm gì vào những ngày cuối tuần mẹ cũng soi. Tôi xin đi đám cưới, mẹ tôi cũng bảo là này kia, hay là đi chơi, giả vờ là đi đám cưới. Tôi chẳng ngại khi nói đi liên hoan, tụ tập cùng bạn bè. Cuộc sống thì phải thoải mái, chứ cuộc sống lại cứ gò bó mình, lấy chồng mà giống như đeo gông thì lấy làm gì?

Về nhà chồng, dù ít hay hay nhiều có vẻ như tôi cũng rèn thêm được cho mình cái tính nhẫn nhịn. Tôi nhịn nhà chồng nhiều và không bao giờ cãi lại người lớn. Vì thế mà tôi hay sống ức chế. Chồng tôi mới khốn khổ, tưởng là lấy được người chồng hiền lành, biết nghe lời mẹ thì bây giờ tôi mới tá hỏa. Hiền thì có hiền nhưng không phải là hiềm với vợ mà hiền với mẹ, không nghe lời vợ mà là nghe lời mẹ. Mẹ anh nói cái gì anh cũng dăm dắp nghe theo. Anh bảo đó là điều khiến anh vui, hài lòng. Anh muốn làm theo lời bố mẹ để thể hiện mình là người có hiếu, đứa con biết nghe lời, còn vợ anh thì anh coi như không. Anh suốt ngày giáo điều tôi là, phải nghe lời bố mẹ chồng cũng như bố mẹ mình thì mới là con dâu ngoan. Phụ nữ thì phải đảm đang, phải này kia, phải làm theo ý chồng, phải tuân thủ quy tắc làm dâu. Thú thực, những cái tư tưởng cổ hủ của anh khiến tôi cảm thấy chán nản mệt mỏi vô cùng.

Tôi bị anh cấm cửa không cho đi đâu từ đó. Mỗi lần tôi nói tới chuyện đi chơi thì anh bĩu môi bảo không biết tiết kiệm, chỉ ham vui. Tôi  bảo đi liên hoan, gặp  gỡ bạn bè thì anh bảo không thích, muốn đi một mình thì anh lại nói ‘đi hẹn hò thằng nào’. Chồng hiền đấy, hiền kiểu ấy thì tôi chắc chết. Hiền kiểu không biết tiêu tiền, không biết chơi và hưởng thụ, hiền kiểu chỉ biết bố mẹ là số 1.

Biết thế này cứ ở vậy cho xong! - 3

Tôi sống trong nhà chồng mà như sống trong tù. Hễ tôi nói gì chỉ cần động tới người  nhà anh một tí tôi là anh bảo tôi lắm mồm, im mồm. (Ảnh minh họa)

Bây giờ, đến chuyện mẹ anh, bà ghét tôi ra mặt, cũng không cho phép tôi đi đâu tự do. Đi được thì bà nói này nói nọ, không cãi nhau thì cũng mặt nặng mày nhẹ với nhau. Chồng không bao giờ hiểu tâm tự của vợ, chỉ biết ngăn cấm và bắt người khác làm theo ý mình. Tôi mệt mỏi vô cùng…

Tôi sống trong nhà chồng mà như sống trong tù. Hễ tôi nói gì chỉ cần động tới người  nhà anh một tí tôi là anh bảo tôi lắm mồm, im mồm. Trước giờ, chẳng có ai dám nói tôi như thế, hoặc là cũng không ai phũ phàng nói như vậy với tôi. Vậy mà chồng tôi, chỉ lấy nhau được một thời gian anh đã trở mặt. Nghĩ đến người chồng như vậy thú thực, tôi không muốn có con. Có con rồi sau này anh lại như thế thì chắc chỉ mình tôi khổ thôi. Đứng giữa mẹ chồng và chồng thật sự mệt mỏi. Thà rằng cứ ở riêng thì chưa chắc những chuyện này đã xảy ra và không chắc tôi đã bi quan thế này.

Nếu cứ tiếp tục cuộc sống như những gì đang diễn ra, tôi thật sự không chịu nổi. Tôi phải vùng lên thôi. Nếu vậy, nếu tôi bỏ chồng thì sao nhỉ, thật đáng sợ! Nhưng quá đáng thì cũng phải chấp nhận. Chưa gì đã thấy hạnh phúc mong manh. Biết thế này là không lấy chồng còn hơn…

Xem thêm tin bài liên quan hấp dẫn tại đây:

Không lẽ tôi phải ở vậy suốt đời?

Tôi sẽ ở vậy nếu không cưới được em

Sự thật về bóng ma cô gái vẫy xe ở Đà Lạt

Ở rể, tôi chẳng dám nói với ai

Ở chung nhà chồng, tôi thành người lãnh cảm

Sao lại có một bà mẹ chồng tai quái như vậy?

Thanh Lam
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hôn nhân gia đình