Cô đơn… trong cuộc hành trình không mẹ!

Ngày 10/08/2014 00:00 AM (GMT+7)

Khi hai mươi tuổi, tôi thấy mình cô đơn! Tôi nghĩ thế và tự hỏi: Vậy thực sự cô đơn là gì? Và tại sao tôi lại sợ cái cảm giác ấy đến thế?

Cô đơn là khi, tôi không sao tìm thấy một bờ vai nào vững chắc, ấm áp để có thể khóc khi mình thực sự muốn khóc! Khi lòng thực sự đã mềm và những lời lạnh lùng thực sự đã yếu!

Cô đơn là khi trong lòng mình ngập tràn những nỗi niềm muốn nói, muốn được chia sẻ, cảm thông… nhưng tìm hết trong danh bạ điện thoại, list bạn bè trong Facebook… không thấy ai là người có thể nghe tôi nói những điều đó…

Cô đơn là khi ốm, nằm một chỗ, không một lời hỏi han, không một lời động viên, không một bát cháo thơm, không một viên thuốc đắng… Không gì cả… tưởng như cả thế giới đều lạnh lùng và vô tâm với tôi vậy.

Cô đơn là khi, có người nói: Bạn thật hạnh phúc! Và tôi mỉm cười như xác nhận! Rồi đêm đến, mò mẫm đi mãi mà không hết được khoảng trống trong trái tim mình…

Cô đơn là khi… muốn chui vào lòng một người mà người ấy không ở đây. Cô đơn là khi, nhớ người ấy tới bật khóc mà người ấy không hề biết. Cô đơn là khi muốn nhìn người ấy dù chỉ là giây lát trong mơ nhưng cũng không thể được.

Cô đơn là khi, trong cả tỉ người trên trái đất này, tôi lại chọn người không nhớ tôi để nhớ, không yêu tôi để yêu, không quyến luyến tôi để mà đem lòng quyến luyến…

Người chọn tôi để lạnh lùng còn tôi cứ tìm kiếm mãi nơi người chút ấm áp. Người chọn tôi để quay lưng, còn tôi thì cứ một lòng một dạ chạy theo phía sau người…

Cô đơn là khi, những chiều đông, một mình đi ngược chiều con gió, lạnh lùng có thừa để ùa vào lòng tôi như một căn phòng trống… Không có gì ngoài những bơ vơ… Chợt thèm một cái nắm tay nhẹ mà ấm áp, nhưng chỉ có những ngón tay mình lạnh cóng không đủ sưởi ấm cho nhau, cũng không đủ khép lại lòng mình…

Cô đơn… trong cuộc hành trình không mẹ! - 1

Cô đơn là khi, có người nói: Bạn thật hạnh phúc! Và tôi mỉm cười như xác nhận! Rồi đêm đến, mò mẫm đi mãi mà không hết được khoảng trống trong trái tim mình… (ảnh minh họa)

Với tôi khi ấy, nỗi cô đơn hãi hũng nhất là không thể có người ấy trong đời. Ngoài người ấy ra, ai tôi cũng không cần. Ngoài người ấy ra, ai tôi cũng không yêu. Ngoài người ấy ra, không ai có thể lấp đầy được khoảng trống trong trái tim tôi. Khi ấy tôi đã yêu ngông cuồng như thế để cho nỗi cô đơn cứ hoành hành trong trái tim nhỏ. Đáng nhẽ ra, tôi phải thấy mình dũng cảm, thì ngược lại, tôi thấy mình như bị trượt dài trong nỗi trống vắng và cô đơn ấy. Tôi tự làm mình bị tổn thương rồi lại tự làm một tay lang băm dốt nát để chữa trị cho mình!

***

Suốt những năm tuổi hai mươi, tôi thấy nỗi cô đơn của mình đều có ngọn nguồn từ sự lạnh lùng của con trai người ấy, từ con tim yêu ngây dại của mình, từ trái tim ương bướng không biết nghe lời, từ trò đùa của tạo hóa sắp đặt… Và rồi khi đã bước những bước dài hơn tuổi hai mươi, xa hơn tuổi hai mươi, tôi mới chợt nhận ra rằng: khi người ta còn trẻ, khi người ta hai mươi, nỗi cô đơn trong lòng thật mãnh liệt và giàu có nhưng lại thiếu đi sự sâu sắc. Cái sự sâu sắc bén như dao lam ấy, tuổi hai mươi tôi chưa từng hiểu.

Tôi mang theo nỗi cô đơn tuổi hai mươi như một hành trang và bước tiếp trong đời, vì tôi chưa học được cách lạnh lùng và lãng quên với người mình chót nặng lòng yêu mến! Cho tới một ngày kia tôi nhận ra có một người quan trọng hơn người ấy, Người đã khiến tôi nghĩ: Chỉ có Người mới có thể làm dấy lến trong tôi nỗi cô đơn dữ dội như thế. Chính khi mất Người tôi mới thực sự biết cảm giác thế nào là cả thế giới đã bỏ mình đi, thế nào là nỗi trống trải tận cùng của con tim và đó là lần đầu tiên tôi biết: Cô đơn là rất đau! Chứ không phải, cô đơn là rất sầu nữa.

***

Hóa ra tôi đã quên mất, có một bờ vai không vững trãi nhưng êm ấm vô cùng tôi vẫn thường úp mặt vào đó mà khóc.

Hóa ra tôi đã quên, những đêm dài nằm thủ thỉ kể chuyện với Người. Những khi yếu đuối, những khi thất bại hay thành công trên những bước đường đời đầu tiên tôi bước đều có bóng dáng người ấy… Vậy mà tôi lỡ quên.

Hóa ra tôi quên mất, khi tôi ốm, tôi có cả cháo thơm và thuốc đắng, có cả cái ngọt ngào không thể nếm hết của thương yêu…

Hóa ra tôi đã quên khi ở bên người ấy, trái tim tôi khi nào cũng bình yên, khi ở bên người ấy tôi không cần giả vờ mạnh mẽ, cũng không cần tỏ ra yếu đuối… Khi ấy, tôi chỉ đơn giản là chính tôi thôi…

Hóa ra tôi đã quên, trong tình yêu này, tôi luôn luôn là người nhận, nhận tới vô biên từ người ấy và có những khi đáp lại một cách vô tâm…

Hóa ra, nước mắt đã chảy trên má tôi tự lúc nào…

Ngày hôm ấy trời đổ mưa, cái mưa cuối mùa xuân, không lạnh tái tê mà sao tôi thấy như cắt lòng, ngày hôm ấy là ngày Quốc lễ của cả đất nước này: Mùng mười tháng ba! Ngày hôm đó có một người ra đi mãi mãi. Ngày ấy, tôi đã quên mất người con trai khiến tôi tan nát cõi lòng vì thứ tình yêu đơn phương sầu muộn cũ, để nhận ra một người quan trọng hơn. Người mà tôi đã, đang và sẽ mãi mãi mang trong mình cả máu thịt của người ấy! Đó là Mẹ tôi! Ngày hôm đó, mẹ đã đi theo cơn mưa của trời vào trong lòng đất lạnh.

Ngày ấy cũng chính là ngày chấm dứt quãng đời tuổi thơ êm ấm nhất trong đời tôi. Tại sao tôi lại nói là tuổi thơ khi tôi đã ở tuổi hai mươi? Bởi lẽ, với mẹ tôi, ngay cả khi tôi có bốn mươi tuổi đi chăng nữa, thì tôi vẫn mãi chỉ là đứa trẻ lên bốn mà thôi. Còn mẹ, nghĩa là ta còn tuổi thơ. Dù là bất cứ tuổi nào. Mất mẹ là ta mất tuổi thơ. Dù ta đang ở bất cứ tuổi nào! Tôi đã khóc, tôi đã khóc vì từ đây, tôi sẽ là một người trưởng thành cô đơn! Cô đơn thật sự trên cuộc hành trình dài của cuộc đời mình.

***

Nếu như, chỉ vài bước chân là tôi có thể gặp người ấy, à không, là có thể đứng nhìn người ấy, có thể thấy người ấy cười, thấy người ấy vui, thấy người ấy buồn…

Có thể thấy đôi mắt ấy, đôi mắt chưa bao giờ hướng về tôi.

Có thể thấy bờ môi ấy, bờ môi mà mỗi khi chỉ cần nghĩ đến trái tim tôi cũng có thể run rẩy.

Có thể thấy bàn tay ấy, bàn tay chưa một lần nắm tay tôi.

Và có thể thấy thân hình ấy, thân hình tôi chưa một lần được ôm…

Để nghe nỗi cô đơn trong lòng mình đang mênh mang dậy sóng… và nỗi buồn đang đâm thẳng vào tim!

Nhưng giờ đây, đi khắp thế gian này, tôi cũng không thể tìm được mẹ tôi một lần nữa. Không thể thấy mẹ tôi cười, không thể thấy mẹ tôi vui, không thể thấy những khi mẹ tôi buồn….

Cô đơn… trong cuộc hành trình không mẹ! - 2

Ai đặt tên được cho tất cả những cảm xúc ấy, ai gọi tên cho chính xác những run rẩy của con tim, ai tính được, đếm đong cho vừa những khao khát vụng về vừa vụn vỡ… (ảnh minh họa)

Không thể thấy đôi mắt ấy, đôi mắt từng bao lần cười và khóc vì tôi.

Không thể thấy đôi môi ấy, đôi môi đã từng hôn tôi âu yêm đến nghìn lần.

Không thể thấy bàn tay ấy, đôi bàn tay đã mòn đi, xơ xác và sần sùi vì tôi.

Không thể thấy thân hình ấy, thân hình hao gầy đã nghìn vạn đêm ôm tôi vào lòng ấm áp, ủ tôi trọn vẹn trong những đêm đông dài lạnh giá…

Không thể thấy mùi hương xưa cũ, thứ mùi hương không thể gọi tên nhưng lại không thể nào quên được trong tiềm thức. Nó ám ảnh như một chứng nghiện, nghiện yêu thương, nghiện ngọt ngào, nghiện chở che, nghiện vỗ về … tất cả những thứ đó đều có mùi hương riêng của mẹ!

Nỗi nhớ, nỗi thèm muốn có mẹ như cào xé con tim mỗi khi thấy mình yêu đuối. Cô đơn là thế sao? Trong nỗi nhớ, tôi đã từng âm thầm hét lên: Cô đơn là thế này sao?

Cô đơn, là mãi mãi trong đời này, tôi không còn mẹ tôi ở bên, trong tất cả những giây phút sướng vui hay khổ đau, may mắn hay bất hạnh, thành công hay thất bại…. Và tôi thấy mình cô đơn trong chính giây phút mình có đủ đầy mọi thứ, kể cả là có người ấy trong đời!

Cô đơn chính là khi trái tim ta cảm thấy trong đời này có một người đã gần như máu thịt, đã quen như hơi thở, đã in như hình bóng… Tới mức, ta quên mất, ta nghĩ tới người ấy như một điều hiển nhiên trong đời. Để ta vội vã đi tìm thứ khác mà ta cho là quan trọng nhất. Chỉ khi mọi thứ tuột khỏi tầm tay, ta mới ngã ngục và nức nở vì nuối tiếc.

Ai đặt tên được cho tất cả những cảm xúc ấy, ai gọi tên cho chính xác những run rẩy của con tim, ai tính được, đếm đong cho vừa những khao khát vụng về vừa vụn vỡ… Ta đi tìm miết thứ ta có trong tay mình. Khi ấy, ta đã vô tình quên thương yêu để làm bạn với cô đơn trong hành trình non nớt đầu đời!

Xem thêm bài liên quan:

Clip về mẹ khiến hàng triệu người rơi nước mắt

Bông hồng trắng đặt trên mộ mẹ

9 điều nếu làm chắc chắn chinh phục được mẹ chồng

Cách để không bị 'ức chế' với mẹ chồng

Vũ Phi
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Lễ Vu Lan