Chuyện về vị bác sĩ "suýt" từ chối mổ cho mẹ ông luật sư

Ngày 26/03/2015 09:02 AM (GMT+7)

Chú Sơn cũng thành thật nói thêm là ông ngần ngại chuyện mổ khi biết tôi là luật sư. Chú nói rằng, khi mất người thân, ai cũng đau khổ. Và khi đau khổ, có khi họ sẽ đổ lỗi cho bác sỹ.

"Nếu chúng ta muốn chăm lo cho sức khỏe của chính mình hay người thân của mình thì hãy bảo vệ bác sỹ – những người bảo vệ ta trước bệnh tật – khỏi những lời ác ý, những bắt nạt, đe dọa".

Đó là ý kiến của Luật sư Thái Bảo Anh, giám đốc Công ty luật Bao & Partners xung quanh sự việc PGS.TS.BS Vũ Bá Quyết, Giám đốc Bệnh viện Phụ sản Trung ương bị lên án khi từ chối mổ cho bệnh nhân là "người viết báo". 

Luật sư Thái Bảo Anh cho rằng, bác sỹ vốn chỉ tập trung vào chuyên môn nên không biết, không có những thủ đoạn để ngoắt nghéo câu chữ khi bị những người có ý xấu gây khó dễ. Chính vì thế, có nhiều bác sỹ đã âm thầm làm việc, cống hiến và chấp nhận thiệt thòi trước miệng lưỡi thế gian. Song với y đức, tấm lòng của không ít bác sỹ, họ sẽ được hàng ngàn bệnh nhân đứng ra làm chứng mỗi khi gặp khó khăn. 

Chuyện về vị bác sĩ quot;suýtquot; từ chối mổ cho mẹ ông luật sư - 1

Bác sỹ Trịnh Hồng Sơn, Phó giám đốc Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức, Hà Nội

Báo điện tử Infonet xin đăng bài viết của Luật sư Thái Bảo Anh để có cái nhìn đa chiều trong sự việc này.

Nhân chuyện bác sỹ Vũ Bá Quyết, giám đốc bệnh viện phụ sản Trung ương bị một số báo đưa tin một cách ác ý về việc ông từ chối mổ cho một nữ bệnh nhân, tôi xin kể một câu chuyện thực về một bác sỹ cũng có vị trí tương tự như bác sỹ Quyết và ông cũng từng ngần ngại muốn từ chối mổ cho mẹ tôi. Người đó là bác sỹ Trịnh Hồng Sơn, Phó giám đốc Bệnh viện Việt Đức, Hà Nội. 

Năm 2008, mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư. Khối ung thư to đến nỗi tất cả các bác sỹ bệnh viện Hữu Nghị không thể xác định được là khối u ăn vào dạ dày hay ruột hay gan. Vì thế họ phải mời bác sỹ Sơn sang để xử lý. Vào giai đoạn cuối, khối u của mẹ tôi phát triển ngày càng lớn, trông bà như là đang có bầu. Tôi và bố sốt ruột lên gặp chú Sơn (sau ca mổ của mẹ tôi, tôi gọi ông là “chú”). 

Chú Sơn giải thích rất cặn kẽ cho tôi biết là khối u của mẹ tôi phát triển to như vậy thì phải có thời gian ủ bệnh từ 2 – 3 năm. Việc không phát hiện ra sớm khiến cho cơ hội sống của mẹ tôi rất thấp vì bệnh đã đi vào giai đoạn cuối. 

Ông nói rất thẳng thắn là khả năng mẹ tôi chết trên bàn mổ là 95%. Khi mổ, sẽ có 3 khả năng xảy ra. Một là khi thấy khối u quá lớn, ăn vào quá nhiều cơ quan thì bác sỹ sẽ đóng vết mổ lại, không động dao kéo. Hai là nếu có cắt thì với khối u lớn vậy khả năng còn sót là rất cao và chỉ một thời gian ngắn, khối u lại phát triển lại. Ba là cắt được toàn bộ khối u nếu nó chưa ăn lan sang các bộ phận khác trong cơ thể. Khả năng này chỉ 5%.

Chú Sơn cũng thành thật nói thêm là ông ngần ngại chuyện mổ khi biết tôi là luật sư. Chú nói rằng, khi mất người thân, ai cũng đau khổ. Và khi đau khổ, có khi họ sẽ đổ lỗi cho bác sỹ. Mà vì ngành y là ngành quá chuyên sâu nên không phải ai cũng hiểu được rằng bác sỹ đã cố hết sức. 

PGS. TS Trịnh Hồng Sơn là con người tuyệt vời, hiếm có. Với nhiều ca bệnh nặng, tỷ lệ tử vong cao, tâm lý bác sĩ sẽ ngại mổ. Lý do là nếu ca mổ thành công, người nhà phấn khởi. Nhưng nếu bất thành họ sẽ quay ra oán trách bác sĩ. Nhưng với anh Sơn thì không. Tỷ lệ mổ thành công ( không tử vong ) lên tới 97,5%. Anh ấy luôn lưu trữ đầy đủ hồ sơ, số liệu từng ca mổ mà anh ấy thực hiện. Với bệnh nhân khả năng cứu được anh ấy không từ chối. Chỉ từ chối khi anh ấy không sắp xếp được lịch. 

Anh sẵn sàng bỏ một cuộc họp, mà ở đó có thể nâng thương hiệu cho bản thân để đi mổ cho một bệnh nhân. Vì với anh "đi cứu người là để làm phúc". Anh là một bác sĩ tận tụy, hết lòng vì người bệnh chỉ biết phục vụ.

Ths. BS Nguyễn Thị Bích Hường, Phó giám đốc Bệnh viện Việt Đức

Chú Sơn lo rằng sau này tôi sẽ kiện tụng. Chú cũng nói, chú không sợ cho bản thân, nhưng một ngày chú mổ vài ca, toàn các ca khó như của mẹ tôi nên chú mà dính kiện tụng thì không còn tâm sức để tập trung cho bệnh nhân nữa. Chú sợ cho bệnh nhân chứ không sợ cho bản thân mình. 

Chú nói với tôi và ba rằng chúng tôi nên lựa chọn giữa việc mẹ có thể sống thêm vài tuần hoặc là chết ngay trên bàn mổ. Tôi nói với chú rằng gia đình tôi và mẹ tôi đã quyết định rằng chúng tôi tin tưởng vào chuyên môn và y đức của chú. Tôi nói rằng sẽ ký bất kỳ giấy tờ nào để chú yên tâm là không bị kiện. 

Chú Sơn đưa cho tôi 1 bản cam kết để người nhà bệnh nhân ký. Đọc xong tôi nói với chú là bản cam kết này được soạn bởi một bác sỹ giỏi về chuyên môn và chưa bao giờ phải đối mặt với những mặt xấu của con người. Bản cam kết được viết quá đơn giản vì chính người soạn không hiểu hết những thủ đoạn hại nhau bằng câu chữ mà người đời vẫn làm. 

Chú cười hiền bảo là “Bọn chú chỉ biết mổ cứu người chứ có đi tranh chấp với ai bao giờ”. Tôi viết lại một bản cam kết cho chú, ký và dặn chú rằng hãy sử dụng nó về sau – vì tôi biết bản cam kết đó là để bảo vệ người sẽ có thể cứu được tính mạng mẹ tôi.

Khối u của mẹ tôi bị vỡ trước ngày lên lịch mổ 2 ngày. Việc vỡ khối u dẫn đến khả năng mẹ tôi có thể chết trong một vài giờ nếu không mổ gấp. Tôi gọi điện cho chú. Lần đầu chú tắt máy, lần hai chú nghe. Khi nghe giọng hốt hoảng của tôi chú nhẹ nhàng nói:“Tôi đang trong ca mổ. Anh cứ tắt máy và để các bác sỹ bên đó chuẩn bị. Tôi sẽ sang ngay.” 

30 phút sau chú tới. Ca mổ kéo dài 8,5 tiếng đồng hồ. Khi đêm xuống, một bác sỹ phụ mổ gọi tôi vào để chứng kiến khối u của mẹ tôi đã được lấy ra – khối u chiếm 1/2 thể tích chiếc xô nhựa trong tay bác sỹ. Khi tôi ngỏ lời muốn cảm ơn chú Sơn thì bác sỹ phụ tá nói chú bị tụt huyết áp vì buổi sáng chú mổ 2 ca liên tiếp rồi sang mổ cho mẹ tôi trong 8 tiếng rưỡi.

Trong ca mổ của mẹ tôi, họ đã phải thay kíp mổ ban đầu bằng kíp mổ mới vì kíp mổ đầu tiên kiệt lực vì căng thẳng. Duy chú Sơn phải có mặt từ đầu tới cuối và tụt huyết áp vì nhịn đói từ sáng.

Mấy ngày sau tôi rình gặp chú khi chú đi thăm bệnh nhân, vừa thấy tôi, chú cười hết cỡ bảo rằng “mẹ cháu trúng số độc đắc rồi! Loại ung thư của mẹ cháu có thuốc chữa mà không cần phải hóa trị hay xạ trị. Đó là loại ung thư duy nhất đến lúc này có thể chữa được bằng thuốc. Chính chú là người đã nghiên cứu về loại ung thư này đầu tiên ở Việt Nam nên chú biết.” 

Nói rồi chú đi, gật đầu nghe lời cảm ơn vội vàng của tôi. Sau này tôi nhờ một anh bạn là cháu chú dẫn đến nhà để cảm ơn. Anh bạn tôi hỏi  chú có được không. Chú nói là “Nó đã cảm ơn chú rồi, đến nhà cảm ơn làm gì nữa!” Từ đó năm nào tôi cũng nhờ bạn tôi dẫn tới nhà chú vào dịp Tết. Năm nào bạn tôi cũng trả lời là chú về quê để tránh bệnh nhân tới cảm ơn. Chú muốn người bệnh không phải phiền hà chuyện chú đã chữa bệnh cho họ.

Đến giờ gần 7 năm từ ngày chú mổ. Mẹ tôi hoàn toàn khỏi bệnh, nhìn bà không ai biết là bà từng bị ung thư giai đoạn cuối. Phòng bệnh của mẹ tôi lúc đó có 8 người, giờ 7 người đã chết, còn lại mỗi mình mẹ tôi là còn sống và khỏe mạnh.

Tôi biết rằng có nhiều người nói rằng ngành y tế của chúng ta có vấn đề về y đức, về tham nhũng, hạch sách dân. Tuy nhiên tôi kể ở đây một câu chuyện thực của gia đình tôi và về một bác sỹ thật. Tất cả những người có liên quan tới câu chuyện đều còn sống. Hồ sơ y tế của mẹ tôi bệnh viện Hữu Nghị vẫn giữ. Và tôi khẳng định một điều là chú Sơn cứu sống mẹ tôi mà không nhận một xu nào, cũng không phải vì áp lực, giới thiệu, hay sự nịnh nọt nào cả. 

Sau này tôi hỏi mọi người thì biết là ca mổ 8 tiếng rưỡi cho mẹ tôi, chú được trả theo chế độ nhà nước mức thù lao khoảng 150.000 đồng gì đó.  Trong câu chuyện của tôi, chú Sơn cũng đã từng ngần ngại chuyện mổ vì ngại chuyện thị phi (không phải vì chú mà vì các bệnh nhân sẽ không được chú mổ khi chú bị phân tâm).

Tôi nói với vợ tôi là “Nếu có ai đó làm chuyện thị phi với chú Sơn như họ làm với bác sỹ Quyết, anh sẽ kêu gọi những ai từng là bệnh nhân của chú làm chứng về y đức của chú. Đảm bảo là những lời làm chứng đó sẽ đè bẹp bất kỳ tờ báo nào, bất kỳ phóng viên nào không có tâm, không có đạo đức muốn nói xấu. Anh nghĩ nếu bác sỹ Quyết kêu gọi, ông cũng sẽ có hàng ngàn bệnh nhân làm chứng cho ông chuyện đó!”

Tôi không muốn xía vào việc của người khác (cụ thể ở đây là bác sỹ Quyết và cô cộng tác viên tên Trang) nhưng tôi muốn nói là có rất nhiều cán bộ, bác sỹ thầm lặng cống hiến trong ngành y tế. Vì họ chỉ tập trung vào chuyên môn nên không biết, không có những thủ đoạn để ngoắt nghéo câu chữ khi bị những người có ý xấu gây khó dễ. Nếu chúng ta muốn chăm lo cho sức khỏe của chính mình hay người thân của mình thì hãy bảo vệ bác sỹ – những người bảo vệ ta trước bệnh tật – khỏi những lời ác ý, những bắt nạt, đe dọa.

Luật sư Thái Bảo Anh

Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan