Nhắm mắt, yêu em (Phần 10)

Ngày 18/12/2015 23:32 PM (GMT+7)

Vương Nhật lặng lẽ bế bổng Tịnh Lâm lên tay, đưa lại chiếc giường và nhẹ nhàng đặt Tịnh Lâm nằm lên đó.

Đôi khi, trong những tháng năm của tuổi trẻ, người ta mê mải chạy theo một mối tình mà cứ ngỡ với mình là khắc cốt ghi tâm… Nhưng phải đi qua tận cùng những đau khổ mới biết đâu là tình yêu đích thực của đời mình. Có người bước đến trong đời, tưởng sẽ ở lại mãi, nhưng cuối cùng họ ra đi. Có người tưởng chỉ thoảng qua như cơn gió nhưng nằm lại mãi trong tim này…

Những mối tình dù thành hay bại, điều quan trọng là đi qua tuổi trẻ họ đã dám liều mình để yêu. Đôi khi để bên người đó, họ chấp nhận nhắm mắt, bịt tai bỏ qua mọi khác biệt chỉ để cảm nhận sự đồng điệu của tâm hồn…

Những toan tính, nhưng mưu đồ, nhưng dằn vặt và khổ đau, cho tới cuối cùng, giữa tình yêu và cả trăm ngàn thứ khác, họ sẽ chọn điều gì? Cùng đón đọc truyện Nhắm mắt, yêu em…

Tịnh Lâm nhìn lại dòng địa chỉ và so sánh với tấm biển phòng để chắc chắn không gõ lầm nhà một ai đó vào một buổi tối mùa đông như thế này… Cô đưa tay, còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở ra. Vương Nhật nắm lấy tay cô kéo vào.

- “Nhanh đi, tôi không có thời gian”

Tịnh Lâm thấy khó thở, lồng ngực đập liên hồi. Lần trước ở nhà Minh Long, cũng cảnh tượng như thế này, cô đã bị Minh Long khống chế. Bất giác, Tịnh Lâm không hiểu vì sao mình lại nhận lời đến nhà một người đàn ông trong hoàn cảnh như thế này. Công việc? Công việc hoàn toàn có thể giải quyết ở công ty? Chẳng ai đưa công việc về nhà cả. Hơn nữa, dù sao Vương Nhật cũng là bạn thân của Minh Long. Chẳng có điều gì chắc chắn rằng Vương Nhật sẽ lại không làm cái điều tồi tệ như Minh Long đã làm: “Không khéo, anh ta còn cho rằng mình dễ dãi, còn nghĩ câu chuyện trước đây với Minh Long là do mình chủ động, cũng giống như hôm nay, khi mình dễ dàng đến đây chỉ sau một câu nói của anh ta. Chết tiệt thật” – Tịnh Lâm lẩm bẩm một mình.

- “Cô Tịnh Lâm, chắc hẳn cô đang nghĩ gã đàn ông này muốn làm gì mình đúng không?”

Vương Nhật ghé sát vào gương mặt ngây thơ của Tịnh Lâm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mà Tịnh Lâm chẳng biết gọi tên: có gì đó như dò xét, có gì đó như khiêu khích, nhưng dám chắc, nó có một chút si mê.

Vương Nhật kéo chiếc ghế ở bàn ăn ra, đặt cô ngồi xuống:

- “Cô muốn ăn gì? Tôi có thể nấu khá nhiều món…” – Vương Nhật nói bằng giọng đầy hào hứng.

- “Không, tôi không muốn ăn gì cả. Tôi không đói…”

Anh thất vọng đặt chiếc bát nhỏ xuống mặt bếp. Âm thanh lạnh lùng… Vương Nhật không ngoái đầu nhìn Tịnh Lâm nhưng cô có thể cảm nhận thấy sự buồn bã trong cách mà anh nói:

- “Có thể ăn cùng tôi được không? Tôi rất sợ phải ăn một mình dù bao năm qua nó là những gì mà tôi phải trải qua mỗi ngày. Hôm nay, cô có thể ăn chút gì đó cùng tôi được không?”

Tịnh Lâm thấy một tâm hồn cô độc trong câu nói đó. Nếu Vương Nhật là một bức tranh cắt ghép thì cô có cảm giác mình không thể hiểu về anh trên những gì phơi bày ở đó. Anh có quá nhiều góc khuất, nội tâm, suy nghĩ và con người thật của anh như thế nào có lẽ phải dùng tim để cảm nhận chứ không thể dùng mắt để nhìn hay dùng tai để nghe.

- “Vậy… cho tôi một món gì đó mà anh tự tin mình làm ngon nhất đi. Trở thành một vị khách đặc biệt thế này, tôi muốn mình được chiêu đãi đặc biệt một chút”

Cách nói chuyện hài hước này của Tịnh Lâm dường như khiến Vương Nhật vui vẻ hơn rất nhiều. Anh quay lại nhìn Tịnh Lâm với ánh mắt tươi tắn:

- “Được thôi, thưa quý cô. Sẽ rất nhanh thôi, quý cô sẽ được nếm một món ăn không ở đâu có… bởi vì nó được nấu bởi một đầu bếp duy nhất và người đó cũng chưa từng nấu cho ai ăn”

Trong khi Vương Nhật thoăn thoắt đôi tay chuẩn bị món ăn thì Tịnh Lâm ngắm nhìn ngôi nhà và vẫn không tiếp tục dừng câu chuyện lại:

- “Xem ra, muốn biết tôi là thượng khách hay chỉ là một con chuột bạch đáng thương thì phải đợi nếm xong món ăn của anh mới được”.

Lần này, Vương Nhật không trả lời… Anh bận rộn với việc tạo ra một món gì đó khá hấp dẫn. Căn phòng thơm nức mùi đồ ăn… Tịnh Lâm thử cảm nhận và nhìn từ phía sau lưng người đàn ông đó. Có cảm giác ấm áp và thân thương vô cùng! Cô quên béng mất câu chuyện ban chiều, với cái tát cháy da mặt và sự hận thù trong ánh mắt của Vương Nhật. Cứ như thể, Vương Nhật ở trong căn nhà này, đang đứng trước mặt cô hoàn toàn là một con người khác.

***

- “Nào… cùng nâng cốc”

Tịnh Lâm mỉm cười, chạm nhẹ ly và đưa lên miệng thưởng thức. Biết nói thế nào nhỉ, lần này, khác hoàn toàn khi cô thưởng thức rượu cùng Minh Long. Vị rượu không cay, nó nồng nàn hơn nhưng khá nặng. Cô nhíu mày lại sau ngụm rượu nhỏ… Kì lạ là ở chỗ, nó khó uống, nhưng uống rồi khó quên và cứ muốn được thử mãi. Tịnh Lâm nhìn ly rượu rồi tiếp tục uống. Lần này, cô uống cạn ly.

Khi Tịnh Lâm đặt ly rượu xuống bàn, hai má cô ửng đỏ.

Nhắm mắt, yêu em (Phần 10) - 1

Đôi bàn tay ấm áp của Vương Nhật chỉ trong vài giây đã áp lên má của Tịnh Lâm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt say đắm và xót xa (ảnh minh họa)

- “Có đau không?”

Đôi bàn tay ấm áp của Vương Nhật chỉ trong vài giây đã áp lên má của Tịnh Lâm. Anh nhìn cô bằng ánh mắt say đắm và xót xa. Anh xoa nhẹ đôi má như một cách vỗ về. Đó là cả một sự xoa dịu những tổn thương trong tâm hồn chứ. Anh vuốt má Tịnh Lâm, nó khác biệt hoàn toàn so với cái tát nảy lửa ban chiều… Vương Nhật dùng ngón tay của mình lau giọt rượu màu đỏ còn vương trên khóe môi của Tịnh Lâm:

-“Tôi xin lỗi, chuyện ở công ty… tôi thực sự không cố tình làm thế. Cô có đau không?”

Tịnh Lâm bối rối gạt nhẹ bàn tay của Vương Nhật ra khỏi má mình. Cô nhìn xuống và nói lí nhí:

- “Tôi không sao. Nếu tôi là anh, có lẽ lúc đó tôi cũng không giữ được bình tĩnh… nhưng…”

Đôi mắt Tịnh Lâm ứa nước mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vương Nhật đầy khẳng khái:

- “Nhưng tôi muốn nói với anh rằng, tôi không làm điều đó, thực sự là như vậy? Đúng là tôi không phục bản thiết kế được chọn nhưng tôi không hèn hạ làm cái việc nhơ bẩn đó. Xin anh hãy tin tôi”.

- “Thôi nào cô bé, ăn đi, tôi hiểu mình phải làm gì… Để tôi xắt thịt bò ra giúp cô nhé”

Tịnh Lâm gần như sắp khóc, trong khi đó, Vương Nhật lấy chiếc đĩa ăn của cô và hì hụi cắt nhỏ từng miếng thịt bò. Cảnh tượng này, giống ở đâu đó mà Tịnh Lâm thường thấy… Đúng rồi, nó giống như trong phim, khi mà chàng trai tuấn tú dắt theo cô bạn gái khờ khạo vào một nhà hàng. Chàng trai ấy đã làm nhũn tim người con gái đối diện bằng cách này: “Nhưng… đó là phim, chỉ có ở trong phim…”.

- “Ăn đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Có lẽ đêm nay cô sẽ phải thức cả đêm đó. Mà cô đã báo với người nhà về chuyện sẽ không về nhà trong 1 tuần chưa?”

- “1 tuần? Anh nói chỉ đêm nay có việc gấp gì thôi mà. Sao lại một tuần?”

- “Cô cứ coi như là đi công tác đi”

- “Nhưng công tác ở đâu mới được chứ?”

- “Ở đây! Với tôi! Ngày mai tôi sẽ báo bộ phận hành chính gửi giấy thông báo về nhà cho người nhà cô yên tâm. Cô cũng điện thoại nói luôn đi, vì từ mai cô không có cơ hội liên lạc với ai trong một tuần đâu”

- “Anh… anh tính bắt cóc tôi đấy à?”

- “Cũng gần như thế”

Vương Nhật vừa nói lấy chiếc dĩa và đưa miếng thức ăn vào miệng Tịnh Lâm. Cô ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cứ thế mở miệng và đón nhận.

- “Đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta tận hưởng bữa tối này đi được không? Sau đó tôi sẽ nói kĩ hơn với cô”

Tịnh Lâm cắm cúi dùng hết phần thức ăn do Vương Nhật chuẩn bị cho mình. Cô nhìn anh:

-“Tài nấu ăn của anh thật tuyệt. Tôi thấy may mắn khi được là vị khách đầu tiên. Cảm ơn anh rất nhiều về bữa tối. Giờ tôi sẽ dọn nhé”

- “Tôi không từ chối điều đó, vậy phiền cô nhé”

Trong khi Tịnh Lâm đứng lên thu dọn bàn ăn và mang lại gian bếp để rửa, Vương Nhật pha hai tách trà. Anh đủng đỉnh vừa làm, vừa nói lớn:

- “Đêm nay chúng ta sẽ phải thức trắng cả đêm để hoàn thành công việc, biết là sẽ vất vả cho cô rồi nhưng tôi chẳng còn cách nào khác cả. Vì vậy, chỉ mong cô cố gắng hoàn thành sớm bản thiết kế này. Có như vậy chúng ta mới thoát khởi cửa tử này”

- “Hoàn thành bản thiết kế? Bản thiết kế nào cơ?”

Tịnh Lâm chạy vội lại đưa ánh mắt nhìn như năn nỉ, đợi chờ câu trả lời của Vương Nhật. Anh mở cửa phòng làm việc, đưa tay ra hiệu Tịnh Lâm bước vào. Chiếc máy tính trên bàn được anh bật lên sẵn với mẫu thiết kế của Tịnh Lâm.

- “Bản thiết kế của cô rất sáng tạo và thực sự tốt. Nó ấn tượng hơn nhiều so với mẫu được chọn của Ngọc Quang. Chỉ cần cô sửa lại nó một chút, nó sẽ thực sự hoàn hảo”

Tịnh Lâm vẫn còn chưa hết những băn khoăn, cô cứ đứng ngây người nhìn bản thiết kế của mình.

- “Nhưng… tại sao, tại sao anh lại không chọn bản thiết kế của tôi mà lại chọn của Ngọc Quang. Chẳng phải đây là một dự án rất quan trọng và quyết định vận mệnh sống còn của phòng thiết kế hay sao? Tại sao anh lại hủy không lựa chọn mẫu của tôi?”

- “Bởi vì tôi biết, sẽ có chuyện không hay xảy ra. Với một người trẻ ra nhập thương trường như tôi, bài học đầu tiên là không bao giờ đánh cược tất cả những gì mình có vào một ván bài. Tôi luôn phải có đường lui cho mình. Nhưng lần này, bản thiết kế của cô được giữ lại không phải vì đây là phương án hai, nó chính xác là sự chuẩn bị của tôi. Tôi học được cách không tin vào bất cứ ai, ngoại trừ bản thân mình. Do đó, dù cho mẫu ban đầu công bố có không bị lộ thì tôi sẽ hủy mẫu đó và lựa chọn bản này vào phút  trót. Nhưng đúng như tôi dự liệu đó, cuối cùng tôi đã có cơ hội mang bản ưng ý nhất của mình ra trình làng sau một vụ phản trắc. Giờ thì hãy giúp tôi chỉnh sửa lại mẫu này. Tôi sẽ chỉ cho cô một vài điểm cần chỉnh lại. Tôi hi vọng chúng ta sẽ lật ngược thế cờ, chuyển bại thành thắng”

- “Nói như vậy, có nghĩa là… anh tin tôi không phải người đã bán đứng anh?”

- “Không, tôi đâu có nói như vậy. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tin tưởng ai, ngoại trừ chính bản thân mình. Vụ đó tôi sẽ điều tra sau. Dù cho cô có bán đứng tôi đi chăng nữa tôi cũng vẫn hi vọng lần này, trong bản thiết kế của chính mình, cô sẽ làm nó thật tâm. Thôi nào, cô bắt tay vào làm đi. Tôi cũng còn hàng đống giấy tờ cần xử lí. Tôi sẽ làm ngay bên cạnh cô thôi, nếu có gì cần, cứ gọi tôi”

Vương Nhật kéo chiếc ghế bàn làm việc và đẩy Tịnh Lâm ngồi xuống. Anh cúi thấp người, ghé sát gần gương mặt của Tịnh Lâm và bắt đầu chỉ tay lên mình hình. Anh phân tích cho cô thấy những điểm còn chưa tốt trong mẫu thiết kế của Tịnh Lâm và để mặc cho sự sáng tạo sau đó nên anh không đưa ra hướng xử lí. Tịnh Lâm chăm chú lắng nghe, thi thoảng, cô quay sang và chìm đắm vào gương mặt điển trai của Vương Nhật khi mà anh say sưa nói. Tịnh Lâm không biết rằng, những lúc cô mê mải  nghe nhìn vào bản vẽ và hình dung một vài đường nét, cũng là lúc Vương Nhật nhìn cô, người con gái có hàng lông mi cong vút, đôi môi căng mọng và sự trong trẻo đến lạ kì. Để rồi khi Tịnh Lâm quay sang, cả hai cùng bối rối vội né tránh nhìn vào mắt nhau.

Nhắm mắt, yêu em (Phần 10) - 2

Vương Nhật nhìn cô, người con gái có hàng lông mi cong vút, đôi môi căng mọng và sự trong trẻo đến lạ kì. Để rồi khi Tịnh Lâm quay sang, cả hai cùng bối rối vội né tránh nhìn vào mắt nhau. (ảnh minh họa)

Suốt đêm hôm đó, Tịnh Lâm và Vương Nhật thức trọn để làm việc. Gần sáng, Tịnh Lâm ngủ thiếp đi trên bàn. Anh lặng lẽ bế bổng cô lên tay, đưa cô lại chiếc giường của mình và nhẹ nhàng đặt Tịnh Lâm nằm lên đó. Vương Nhật kéo chiếc chăn đắp ngang người cho Vương Nhật. Phía bên ngoài căn phòng, những ánh sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu le lói. Vương Nhật vén những lọn tóc vương trên gương mặt thanh tú của Tịnh Lâm. Anh lặng người ngắm nhìn… Gương mặt ấy, sự dịu dàng của Tịnh Lâm làm cho một ngày mới đã bắt đầu với Vương Nhật thật bình yên.

Anh trở lại bàn làm việc, cố gắng hoàn thành nốt một số giấy tờ trước khi đi làm.

8h sáng, Vương Nhật bẻ lại chiếc cổ áo sơ mi trắng của mình trước gương và chuẩn bị đi làm. Tịnh Lâm rón rén nép sau cánh cửa phòng nhìn trộm Vương Nhật:

- “Nếu cô dậy rồi thì ra đi, đừng có đứng nép sau đó. Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng tôi rất rộng lượng, vì thế cứ thoải mái ngắm nhìn, không phải lén lút như vậy”

Tịnh Lâm tẽn tò, cô gãi đầu, gãi tai bước ra ngoài phòng khách.

- “Tôi không thể đi làm với bộ dạng này được. Có phiền không nếu anh cho tôi đi nhờ xe về nhà để tôi thay đồ rồi tới công ty sau”

- “Cô không phải đi làm, vì thế không cần phải lo về diện mạo của mình đâu”

-“Tại sao tôi lại không thể đi làm chứ?”

- “Tôi nói rồi, tôi hoàn toàn không đặt niềm tin vào ai cả. Vì thế, để đảm bảo mẫu thiết kế lần này không lộ ra ngoài. Cô phải ở đây cho tới tuần sau, khi tôi chính thức tung sản phẩm này ra thị trường. Cho tới khi đó cô mới được phép bước ra ngoài. Đây cũng là cách chứng minh sự trong sạch của cô. Tôi không muốn phải nghi ngờ ai thêm nữa”

- “Nhưng… sẽ rất bất tiện cho tôi khi sống ở đây cùng với anh, chúng ta… dù sao cũng là…”

- “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Tôi cũng cảm thấy bất tiện. Nhưng so sự bất tiện này với việc có nguy cơ bị phản bội thêm một lần nữa, tôi chẳng thà chọn cách này. Trong nhà này có tất cả mọi thứ cô có thể giải trí. Nhưng tốt hơn là cô nên tạo cảm hứng cho mình và tập trung hoàn thành nốt mẫu đó trong ngày hôm nay. Chúng ta chỉ còn gần 1 tuần để vừa hoàn thiện bản vẽ mẫu ra mắt thôi. Giờ thì cô đưa điện thoại cho tôi”

- “Anh định biến tôi thành tù nhân chắc?”

- “Chỉ là để đảm bảo an toàn thôi. Cô có thể gọi điện cho tôi bằng máy bàn, được kết nối duy nhất tới số điện thoại của tôi. Ngoài ra, cô không thể liên hệ ra ngoài bằng bất cứ hình thức nào. Internet cũng bị cắt nên cô đừng có ý định cầu cứu ai vô ích. Tôi đi làm đây!” – vừa nói Vương Nhật vừa nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại từ tay Tịnh Lâm và bước ra khỏi nhà. Anh khóa cánh cửa lại và mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt hậm hực một cách đáng thương của Tịnh Lâm.

***

5h chiều, một ngày làm việc bận rộn qua đi… Vương Nhật thấy mọi thứ vẫn thật ngổn ngang… Anh bóp nhẹ hai bên thái dương cho bớt căng thẳng.

- “Cậu đau đầu à? Có cần mình giúp gì không?”

Vương Nhật giật mình, ngẩng đầu lên thấy Hải Yến.Ngay lập tức Vương Nhật lấy lại phong độ của mình. Anh không muốn Hải Yến phải lo lắng. Vương Nhật biết, Hải Yến còn nhiều việc gấp bội nhưng chưa bao giờ anh thấy cô kêu ca, phàn nàn… Vì thế,Vương Nhật không muốn Hải Yến phải suy nghĩ thêm về mình.

- “Không, mình không sao cả. Chỉ hơi đau đầu một chút thôi, giờ đỡ rồi. Cậu chưa về sao?”

- “Mình qua để rủ cậu tối nay đi ăn chút gì đó. Mình cảm thấy đói bụng và muốn đi cùng cậu”

- “Uhm… được thôi…”

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Vương Nhật. Anh nhìn số máy rồi vội nói với Hải Yến: “Xin lỗi, mình nghe điện thoại một chút”

-“Tôi đây. Có chuyện gì thế?”

- “Mấy giờ thì anh về? Tôi đã nấu bữa tối rồi, anh có thể về sớm một chút để cùng ăn không? Thú thật, nhà của anh lớn quá, tôi ở một mình không quen. Hơn nữa cảm giác ở  một mình như tù giam lỏng thế này tôi thực sự khó chịu quá. Anh về sớm, ăn cơm cùng tôi nhé. Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu”

Vương Nhật bật cười thích thú:

- “Cô đang tạo áp lực cho tôi đấy à hay là cô nhớ tôi quá? Nhưng thôi được rồi, đợi tôi một chút, khoảng 15 phút nữa tôi sẽ có mặt.”

- “À mà khoan đã… Tôi có chuyện này muốn nhờ anh… Thực ra, việc  này rất khó nói nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào cả. Tôi… không có đồ để thay… anh biết đấy, hôm qua đến nhà anh, anh không nói trước nên tôi không chuẩn bị được gì cả. Có thể nào phiền anh mua giúp tôi một ít đồ để tôi thay không? Nó… nó bao gồm rất nhiều thứ… tôi không tiện kể… nhưng anh có thể nào giúp tôi không?”

- “Thôi tôi hiểu rồi, không phải giải thích. Đợi tôi một lát, tôi sẽ mang đủ những cái cô cần. Thế nhé, tôi về không muộn”

Vương Nhật tắt điện thoại mà vẫn chưa hết thú vị khi nói chuyện với Tịnh Lâm. Cô vừa có cái gì đó đáng yêu, lại vừa có cái khiến người ta thấy cô thật ngốc nghếch.

Nhắm mắt, yêu em (Phần 10) - 3

ương Nhật, cậu nói đi, nếu là mình, cậu có cam tâm chấp nhận như vậy không?” (Ảnh minh họa)

- “Hải Yến, xin lỗi nhé, hôm nay mình bận, mà có lẽ tuần này mình đều bận, không thể đi cùng cậu được. Đợi sau khi dự án này xong, mình sẽ mời cậu đi ăn một bữa nhé. Giờ mình phải về có chút việc, cậu về cẩn thận nhé”

-“Uhm”

Hải Yến muốn hỏi thật nhiều nhưng cô sợ phải nghe câu trả lời. Mà cô cũng thấy mình không có tư cách gì để hỏi. Cô buông thõng một tiếng buồn hiu hắt nhưng Vương Nhật giờ bận tới nỗi chẳng nhận ra điều khác biệt đó trong thái độ của cô.

- “À mà này, cậu có biết, ở gần đây có cửa hàng bán quần áo phụ nữ nào không? Mình muốn mua vài món đồ mà không biết phải đến đâu”

- “Ngay bên kia đường có một cửa hàng thời trang khá đẹp. Cậu có cần mình đi cùng không?”

- “Nếu được thế thì tốt quá… Tại, có một vài món đồ sẽ không tiện khi mình mua lắm. Cậu mua giúp mình tất cả những gì con gái cần trong 5 ngày, bao gồm tất cả các loại đồ trên người ấy. Cậu hiểu ý mình không?”

- “Mình hiểu rồi”

- “Mình nghĩ người đó hợp với màu hồng nhạt, trắng, vì thế cậu chọn giúp tất cả đồ đạc con gái cần, 5 bộ đồ mặc ở nhà và 5 chiếc váy xinh xắn để đi làm nhé”

- “Uhm”

Trong lúc Hải Yến lựa, đôi mắt của cô vẫn cứ hướng về Vương Nhật. Anh có vẻ như rất hào hứng chọn đồ. Anh lựa rất nhiều mẫu váy, trong khi đó, Hải Yến đang mua ít đồ lót cho cô gái nào đó mà Vương Nhật rất bận tâm.

Rời khỏi cửa hàng với những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay, Vương Nhật tỏ ra rất hài lòng.

- “Cảm ơn cậu, nếu không có cậu hôm nay mình không biết phải xoay sở làm sao? Mình xin lỗi vì không thể đưa Hải Yến về, để lần sau nhé”

- “Không sao, mình cũng đi xe mà…”

- “Uhm, vậy mình về nhé”

- ”Vương Nhật…”

Hải Yến gọi với theo sau khi Vương Nhật đã quay lưng đi. Anh dừng lại, ngoái nhìn cô bạn thân của mình:

-“Cậu… đang yêu ai rồi, đúng không?”

Lần này Vương Nhật không thể làm ngơ trước nỗi buồn dâng dầy trong đôi mắt của Hải Yến. Anh đáp lại:

- “Không, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là vấn đề công việc thôi. Đừng nghĩ linh tinh. Mình về đây!”

Vương Nhật lên xe rồi, Hải Yến vẫn nhìn theo anh””

- “Cậu không thấy mình à? Cậu không thấy mình đúng không? Tại sao lúc nào cậu cũng không thấy dù mình đứng ngay bên cạnh cậu?Cậu nói không yêu…nhưng đó có thể chỉ là lời nói dối hoặc chính cậu cũng không nhận ra tình cảm đó. Vương Nhật, cậu nói đi, nếu là mình, cậu có cam tâm chấp nhận như vậy không?”

(Còn nữa)

Mời các bạn theo dõi tiếp phần 11 của truyện Nhắm mắt, yêu em trên Tình yêu giới tính vào ngày 21/12

Các phần trước của truyện

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 1)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 2)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 3)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 4)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 5)

Hạ Trắng
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình