Tôi muốn "cướp chồng" người

Ngày 14/11/2013 17:58 PM (GMT+7)

Vợ anh là một người phụ nữ quá quắt, giờ tôi đã có thai với anh, tôi muốn anh bỏ vợ.

Khi tôi viết những dòng này là lúc tâm trạng tôi đang vô cùng rối bời. Tôi biết, sẽ không nhiều người ủng hộ và đứng về phía tôi. Dù sao mọi người cũng không thể bênh vực cho một người được gọi là “kẻ thứ ba” như tôi. Cho dù tôi có lí do nào đi chăng nữa. Nhất là khi “chồng” tôi lại hơn tôi tới 20 tuổi. Mọi thứ đều như đóng lên tôi cái mác “kẻ cướp chồng người vì tham tiền”.

Tôi năm nay 28 tuổi, còn anh ấy đã gần 50 tuổi. Sự khác biệt tuổi tác đó không làm chúng tôi bớt yêu nhau đi. Anh ấy là người có gia đình, ngay từ đầu tôi đã biết điều đó vì tôi làm cùng chỗ với anh. Nhưng chính vì có cơ hội được gần anh, hiểu anh nên tôi mới càng thấy thương anh hơn. Không phải nghe anh nói lại mà chính mắt tôi đã chứng kiến nhiều lần chị ấy làm cho anh khổ sở như thế nào. Chị ấy khinh anh nghèo, khinh anh có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ vào nhà vợ. Chị chửi bới anh, nói với anh như nói với kẻ ăn người ở trong nhà. Anh tuy là đàn ông, là trưởng phòng ở công ty nhưng cũng bị chị làm cho bẽ mặt không biết bao lần.

Chính sai lầm của chị ấy đã đẩy chúng tôi vào với nhau. Lúc đầu, tôi chỉ thầm ngưỡng mộ sự tài giỏi của anh nhưng về sau tôi đã đem lòng yêu anh. Biết tình yêu đó là sai trái khi anh nhiều tuổi hơn tôi, lại có vợ, có con nhưng tôi vẫn không sao thoát được lưới tình ấy. Anh cũng đã trốn tránh tôi nhưng rồi sự hỗn hào của chị ấy đã khiến chúng tôi phạm sai lầm. Chúng tôi mặc kệ tất cả để đến với nhau, bất chấp sự gièm pha của mọi người.

Tôi muốn quot;cướp chồngquot; người - 1

Biết tình yêu đó là sai trái khi anh nhiều tuổi hơn tôi, lại có vợ, có con nhưng tôi vẫn không sao thoát được lưới tình ấy. (Ảnh minh họa)

Tôi thuê nhà ra ở riêng để được gần anh. Tôi nghĩ chỉ cần có anh ở bên, chỉ cần tôi được động viên anh mỗi khi anh buồn là được. Tôi không có ý định phá vỡ gia đình anh, càng không muốn anh bỏ vợ, bỏ con. Tôi tình nguyện đứng sau lưng anh, chấp nhận thiệt thòi để anh được hạnh phúc. Anh hiểu nên thương tôi nhiều lắm. Càng như vậy tôi càng thấy muốn ở gần anh hơn dù cho không có một danh phận nào cho tôi.

Vợ anh biết chuyện và đã tìm gặp tôi. Tôi đã nghĩ tới chuyện chấm dứt tất cả để anh quay về bên gia đình nhưng cuộc gặp gỡ đó đã làm tôi phải nghĩ lại. Chị ấy chẳng những không bận tâm hay đoái hoài đến chồng mà còn rất đắc chí khi biết anh ở bên tôi. Chị nói tôi “chứa chấp” anh càng tốt vì chị càng không phải “nuôi” anh. Chị nói “loại người như vô dụng như anh ta tôi cũng không cần. Chỉ cần hàng tháng đi làm đưa đủ tôi lương là được”.

Kể từ sau hôm đó, anh chuyển đến nhà tôi ở. Nói là chuyển cũng không đúng bởi lẽ anh đi vợ anh cũng không thèm giữ nên anh không muốn về nhà. Tôi chấp nhận sống với anh không hôn thú và vợ anh cũng coi chuyện đó như không có gì xảy ra. Tôi nghĩ sẽ sống như vậy là được rồi vì tôi có anh ở bên, đúng như những gì tôi mong đợi trước đó (thậm chí còn vượt xa). Tôi không muốn làm khó anh thêm nữa. Anh và vợ không hạnh phúc nhưng còn có các con nên không thể bỏ nhau được.

Tôi muốn quot;cướp chồngquot; người - 2

Giờ tôi đang lưỡng lự vô cùng. Con tôi sắp chào đời rồi, tôi có nên quyết tâm dành anh về phía mình hay không? (Ảnh minh họa)

Nhưng khi người đàn bà trở thành mẹ người ta sẽ nghĩ khác. Tôi có thai với anh và tôi cảm thấy những gì mà tôi đang phải chịu đựng là quá thiệt thòi. Hàng tháng chị ta kiểm soát hết thu nhập của anh, anh đến bên tôi và sống dựa vào tôi. Tôi không nhận được anh từ anh điều gì ngoài tình cảm. Tôi có thể chấp nhận điều đó, chấp nhận thiệt thòi nhưng con của tôi thì không đáng phải thế. Nó có quyền được sống như bao đứa trẻ khác và như những đứa con của anh.

Giờ đây, tôi muốn ép anh bỏ vợ. Bởi vì chỉ có bỏ vợ, cưới tôi anh mới làm trọn vẹn trách nhiệm của một người chồng, người cha mà thôi. Trước đây tôi đã nghĩ cho con anh quá nhiều nhưng giờ tôi nghĩ mình phải lo cho con mình. Tôi không thể nuôi một người chồng dồn trách nhiệm cho vợ con anh còn tôi và con thì đau khổ được. Điều tôi băn khoăn duy nhất là cảm thấy có lỗi với những đứa con của anh vì tôi đã cướp bố của chúng. Nhưng nguyên nhân sâu xa không phải tại tôi mà tại chính vợ anh ấy. Giờ tôi đang lưỡng lự vô cùng. Con tôi sắp chào đời rồi, tôi có nên quyết tâm dành anh về phía mình hay không?

Trần Khánh Ngọc (blueangel@...)

Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan