Tôi yêu em ả đàn bà hư hỏng (phần 7)

Ngày 04/10/2014 10:59 AM (GMT+7)

Người đàn bà này thật quá đẹp, nhưng là một vẻ đẹp xa cách và lạnh lùng, rất khó để đàn ông có thẻ tưởng tượng được rằng cô ta thuộc về mình.

Câu chuyện về một tình yêu phi luân giữa một người đàn ông thành đạt, có gia đình và cô thư kí dưới quyền với những bí ẩn không thể nắm bắt. Tình yêu đến với họ như trò đùa của số phận dù cả hai cố tình phủ nhận...
Liệu có cái kết nào viên mãn cho mối tình phi luân này?

Cùng đón đọc trên Tình yêu giới tính:

Cầm lá thư cô ta gửi mà tôi hỗn loạn, một mớ rối tinh rối mù vừa bung ra và tôi còn chưa kịp gỡ thì bây giờ vợ tôi lại đến đây. Không hiểu Huyền đến làm gì? Cô ấy theo dõi tôi chăng? Thật mệt mỏi vì đàn bà quá sức…

Tôi bước chân về nhà trong trạng thái chán nản, cũng chẳng lo lắng gì về vợ vì tôi biết Huyền sẽ không làm ầm lên mà lại dùng chiêu mưa dầm thấm đất như cô ấy vẫn hay làm. Vợ à! Em biết là dù anh có lạc lối đến chân trời góc bể nào thì cuối con đường đời anh vẫn thuộc về em mà, tại sao em lại đến đó làm gì chứ?

Vợ tôi vừa thấy tôi bấm chuông thì đã vội chạy ra kéo cái va li nhỏ cho chồng vào nhà, trên khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ hoặc cô ấy luôn cố tỏ ra như thế để che giấu cảm xúc thật của bản thân, cô ấy luôn theo đuổi sự hoàn mỹ.

“_Anh có mệt không? Nghỉ ngơi chút đi rồi đi tắm còn ăn cơm, em chuẩn bị xong đồ ăn rồi, bọn trẻ về ông bà nội chơi mấy hôm…”

“_Sao em biết anh về hôm nay mà chuẩn bị toàn món chồng thích thế này?”

“_Em hỏi cô thư kí của anh!”

Tôi giật mình trong tiềm thức.

“_Thế à? Cô ta sao rồi? Hôm trước cô ta bị ốm, cũng chẳng quen ai ở nơi này nên anh đã đưa cô ta đi bệnh viện…” tôi thanh minh trong sự dối trá mà trơn tru như được lập trình.

“_Vâng, hôm em đến nhà bạn chơi thì vô tình gặp cô ấy ở ngay gần nhà bạn em, tiện thể em hỏi thăm mấy câu…” vợ tôi vừa mở va li vừa trả lời giọng bình thản.

Tôi yêu em ả đàn bà hư hỏng (phần 7) - 1

Những kí ức về người con gái đó khiến anh chẳng thể nào quên được (Ảnh minh họa)

“_Thế à?” tôi lửng lơ xem câu trả lời sẽ đi đến đâu. Với phụ nữ, khi họ không muốn kể thì mình đừng có khơi chuyện nếu không muốn bị bắt thóp.

“_Vâng!”. Vợ tôi bắt lời cụt lủn.

Cô ấy chuẩn bị quần áo để tôi thay rồi cứ giục tôi nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm. Dấu hiệu cảm xúc rất bình thường, không có vẻ gì là tổn thương do phản bội cả. Tôi cũng bớt mệt một chút, thú thực chỉ riêng chuyện của Đông đã khiến tôi mệt mỏi lắm rồi, giờ nếu vợ tôi lại đay nghiền hoặc nặng nhẹ nữa thì chắc tôi phát điên mất. “Tự bao giờ thần kinh của mình lại nhạy cảm thế này?” Đôi khi tôi tự hỏi lòng mình như thế.

Tôi đến công ty lấy một số văn bản rồi lại đi. Chiếc bàn kê phía ngoài lại vắng người, tôi gọi cậu trưởng phòng nhân sự vào và kêu anh ta tuyển người vào vị trí trống đó. Việc ra việc, không thể có cái kiểu nhân sự thích làm thì làm, thích nghỉ thì nghỉ như thế, công tư phân minh, tôi luôn rõ ràng như thế.

“_Nhưng thưa anh, chị Đông xin nghỉ phép năm thôi ạ! Chị đã thông báo anh chuyện nghỉ việc chưa?” cậu trưởng phòng thẽ thọt.

“_Làm việc vô tổ chức như thế tôi không chấp nhận, cậu mau tuyển người đi!” tôi bực bực.

Lái xe trong tâm trạng khó chịu, cáu cáu trong người thật bực mình. Lại thêm mấy cái ngã tư đèn xanh vừa bật chưa kịp đạp ga thì lại đèn đỏ, cái xứ này thật dễ khiến đàn ông phát điên! Tôi hạ kính xuống cho thoáng, tắt điều hòa trong xe để gió nhẹ thổi vào xe man mát, cho thoáng cái đầu óc điên đảo vì những chuyện không đâu…

Nghĩ đến thái độ điềm tĩnh của vợ, tự dưng lại thấy có lỗi với cô ấy. Huyền lúc nào cũng thế, cứ ngọt cứ mềm, tinh ý đến tận cùng nhưng lại chẳng bao giờ phản lại cảm giác thật sự của bản thân. Sống mà phải giấu lòng, chắc cô ấy cũng khổ sở lắm! Tôi dừng lại ở một cửa hàng thời trang nữ trên phố, vào mua tặng cô ấy mấy bộ đồ thay cho lời xin lỗi.

Khi tôi đang lúi húi lựa bộ này bộ nọ thì bỗng va phải một người đàn bà. Tôi định thần lại và nhìn thẳng vào cô ta nói lời xin lỗi. “Người đàn bà đi cùng Đông đây mà!” tôi nhủ thầm.

Dường như cũng nhận ra người quen nên nét mặt của cô ta có vẻ mỉm cười rồi quay lưng bước đi, tôi chợt gọi với lại theo vô thức:

 “_Cô ơi, cho tôi hỏi chút?”

 Người đàn bà quay lại.

“_Cô có phải là bạn của Đông không? Giờ cô có biết Đông đang ở đâu không?”

“_Anh là gì với cô ấy vậy?”

“_Tôi…à, cô ấy là thư kí của tôi. Cô ấy tự nghỉ việc mà không xin phép nên…”

“_ Tôi cũng muốn gặp cô ấy đây nhưng giờ tôi cũng không biết cô ấy ở đâu?”

 Tôi ngập ngừng.

“_Xin lỗi, biết thế này thật thất lễ, nhưng cô rảnh chứ? Tôi muốn mời cô ly cà phê, tôi muốn biết về Đông một chút…”

Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở tầng 2 của tòa nhà. Người đàn bà này thật quá đẹp, nhưng là một vẻ đẹp xa cách và lạnh lùng, rất khó để đàn ông có thẻ tưởng tượng được rằng cô ta thuộc về mình. Ngay cả cái cách cười của cô ta cũng không gây ham muốn cho đàn ông, nhưng phải công nhận cô ta rất đẹp.

Tôi yêu em ả đàn bà hư hỏng (phần 7) - 2

Cái cách cười của cô ta cũng không gây ham muốn cho đàn ông, nhưng phải công nhận cô ta rất đẹp. (Ảnh minh họa)

Nhấp một ly cà phê đen, tôi chưa kịp mở lời thì người đàn bà đối diện đã lên tiếng:

“_Anh muốn biết gì về cô ấy?”

Tôi ậm ừ:

“_Nếu được, tôi muốn biết những gì cô đã biết…”

Người đàn bà đẹp bật cười:

“_Những gì tôi đã biết về cô ấy chỉ khiến anh sợ hãi thôi, có gì hay về cô ấy chứ? Cô ta đã lừa tình anh phải không?”

Tôi thở nhẹ ra kiểu như đang cười vẻ điềm tĩnh của một gã từng trải, ngửa người ra sau ghế, hai tay bắt chéo trên đùi:

“_Vậy ra rất nhiều đàn ông đã bị cô ta lừa tình sao?”

Người đàn bà chép miệng rồi nhấc ly cà phê sữa lên nhấp môi:

“_Không! Rất nhiều đàn bà thôi…”

Tôi giật thót:

“_Đàn bà sao?”

Người đàn bà ngửa mặt cười nửa miệng, vẻ chua chát và phớt đời nhưng ẩn sau đó là một sự tiếc nuối, tôi mơ hồ cảm nhận qua giọng điệu của cô ấy:

“_Vậy anh nghĩ cô ấy thích đàn ông sao?”

Mời các bạn theo dõi tiếp phần 8 của Tôi yêu em, ả đàn bà hư hỏng trên Tình yêu giới tính  vào ngày 6/10.

Khương Diệp Anh
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình