Mẹ tôi khinh miệt bố suốt bao năm qua

Ngày 14/05/2013 10:30 AM (GMT+7)

Mẹ tôi luôn coi mình là nười giỏi nhất trong nhà, mọi việc không ai được xen vào, kể cả bố tôi.

Tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình thuộc dạng khá giả, từ nhỏ tôi được đi học nội trú trong những ngôi trường dân lập, với quan niệm đầu tư cho con. Thực ra đó chỉ là lí do phụ để tôi không tồn tại trong gia đình của mình vì… tôi không hợp với mẹ. Ngay từ bé, tôi và mẹ đã không hợp nhau. Mẹ tôi khó chịu, tính tôi thì thẳng thắn và muốn mọi chuyện rõ ràng. Bản thân tôi cũng không muốn như vậy, vì khi được sinh ra, duyên là mẹ con thì đó cũng là nợ và là số phận nên cũng nhiều lần tôi cũng như câm điếc để cuộc sống bớt áp lực. Nhưng tính tôi không thể chịu đựng được những khó chịu vô lý đến đỉnh điểm của mẹ. Đó là chưa kể đến chuyện này chỉ xảy ra với tôi, còn với 2 đứa em tôi thì hoàn toàn ngược lại.

Cuộc sống ba mẹ tôi không hợp nhau cho lắm, từ xưa mẹ đã luôn mạnh miệng nói rằng mẹ không yêu ba, mẹ yêu người khác nhưng không đủ duyên nên mới lấy ba. Mọi thứ trong gia đình mẹ đều làm chủ hết, từ việc mua chiếc xe hơi, xây căn nhà, quyết định kinh doanh gì cũng tự ý làm… Ba tôi mà hỏi là y như rằng cãi nhau, vì mẹ cho rằng mẹ đủ giỏi để giải quyết tất cả. Thậm chí nhà có bao nhiêu tiền, mã két sắt ba cũng không được quyền biết…

Nhà có tiệc tùng, mẹ ưu tiên mời nhà ngoại từ lớn đến nhỏ nhưng nhà nội thì 1 vài người đại diện và thậm chí nhiều lần không mời ai bên nội. Lý do là hồi xưa nhà nội không coi mẹ ra gì, làm dâu cực khổ nên mẹ hận. Thực ra, tất cả tôi cũng chỉ nghe qua lời nói của mẹ, chứ bao năm nay tôi chứng kiến cuộc sống gia đình thì hoàn toàn không như vậy.

Mẹ tôi khinh miệt bố suốt bao năm qua - 1

Từ nhỏ tôi đã chịu ấm ức khi  bố mẹ cãi nhau (ảnh minh họa)

Ba tôi không hiền, nhưng giỏi nhịn, việc gì cũng mặc kệ vì sợ ồn ào làng xóm lại cười. Cứ như thế cuộc sống trôi đi, mẹ quen việc nắm quyền, ba quen với việc thôi thì mặc kệ. Đến có những lần giận nhau, mẹ khóa luôn tủ tiền, không cho ba buôn bán đụng chạm gì, ba bực đi thành phố thăm tôi khám bệnh cũng chỉ không đến 1 triệu trong túi. Nếp sống đó cũng do họ hàng, ba tôi cứ nhẫn nhịn tạo thói quen cho mẹ, vì quen rồi, nên ai cũng biết mẹ khó chịu, thôi thì nhịn.

Nhưng tôi lại là người khác còn lại trong số đó. Tôi không dám thẳng thắn lên án mẹ quá đáng, khó chịu nhưng nhiều lần mẹ vô lý, tôi từ giải thích sang cãi lại. Vì mẹ luôn cho rằng mẹ đúng dù là điều vô lý nhất. Không ai được quyền nói lại mẹ. Tôi nhớ mẹ từng nói với dì “ Chồng tao còn không có quyền cãi lại tao chứ đừng nói nó là con tao”. Vì vậy nên mẹ luôn nói tôi mất dạy, ngang bướng, không dạy nỗi… Những lần như vậy tôi bị cả họ hàng đưa ra soi mói rồi bắt tôi phải xin lỗi mẹ cho xong chuyện.

Nếu chuyện chỉ có vậy thì tôi mặc kệ mà sống, vì tôi cũng đã có gia đình và sắp có em bé. Nhưng khi tôi đã có gia đình thì tôi cũng không thể thoát khỏi cái bóng gia đình. Tôi luôn lo cho 2 đứa em của mình, chồng tôi cũng vậy. Nhưng nhà có chuyện gì lại đưa tôi ra để chửi đủ điều. Mới đây nhất là chuyện xảy ra rất vô lý, tôi sống ở thành phố có một số chuyện làm ăn xui rủi nên rất buồn. Ngay lúc đó, mẹ điện thoại nên tôi cũng nói, tôi thấy vậy rất mệt mỏi, làm ăn mà xui hoài. Vậy thôi mà mẹ tôi làm um lên, nào là mới có làm ăn có tí xíu mà than vãn, nghe mệt mỏi. Tôi đang có thai, lại buồn, nghe như vậy nên ức lắm.

Mẹ tôi khinh miệt bố suốt bao năm qua - 2

Chồng tôi như vậy không lẽ tôi lại coi thường chửi rủa? Từ cuộc sống ba mẹ mà tôi đã rút kinh nghiệm để đối với chồng tôi sao cho anh không phải sống như ba tôi bao năm qua. (ảnh minh họa)

Nhưng tôi chỉ nói lấy đó làm rút kinh nghiệm để lần sau không nói với mẹ những chuyện như vậy nữa, dù không hiểu sao mình lại bị đối xử như vậy. Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, tự dưng mẹ tôi đi nói với họ hàng, làng xóm tôi là người mất dạy, con không ra gì, mong cho tôi lấy chồng để chồng dạy nhưng lại gặp chồng hiền quá. Phải nói cuộc sống của tôi đến nay trọn vẹn nhất là được yêu và lấy chồng tôi. Anh yêu tôi nên dù có gì buồn cũng không kêu ca, luôn vui vẻ để tôi khỏi bận tâm. Có lần mẹ tôi nói “ Với mẹ mà mày như vậy thì lấy thằng chồng khác không hiền nó đánh cho bầm mặt “. Thử hỏi nếu ai nghe mẹ mình nói như vậy có xót xa không? Thử hỏi ai cưới vợ mà chua ngoa thì liệu có sống được với nhau hoài không?

Chồng tôi như vậy không lẽ tôi lại coi thường chửi rủa? Từ cuộc sống ba mẹ mà tôi đã rút kinh nghiệm để đối với chồng tôi sao cho anh không phải sống như ba tôi bao năm qua. Đã hơn 1 lần tôi nghĩ đến cái chết để tự giải thoát cho mình nhưng vẫn còn nhiều cái nợ mà tôi không buông được, hơn hết tôi nợ chồng mình 1 tình yêu, thương ba vẫn còn chịu được. Tôi thực sự rất tuyệt vọng… Thực ra áp lực mà tôi gặp phải còn hơn như vậy nhiều, nhưng tôi không biết nói sao cho hết. Vì là ngay lúc này, tôi đang có thai nhưng tâm trạng tôi không ổn nên muốn tâm sự cho vơi đi phần nào… Sẽ có người đọc và nghĩ rằng tôi nông cạn, suy nghĩ lung tung chứ cha mẹ nào mà không thương con.. nhưng thực sự là như vậy, tôi không ngộ nhận, không hoang tưởng, mà cuộc sống này với tôi hơn 20 năm nay… Tôi đang ở ngưỡng cửa của đường cùng, trước mắt tôi chỉ có con đường chết là giải thoát duy nhất, như một kiểu trốn nợ đời vậy…

Nam Châm (Theo KP)
Nguồn:

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hôn nhân gia đình