Có lẽ mẹ đã sai khi sinh ra con?!

Ngày 12/03/2014 00:00 AM (GMT+7)

Thư gửi đứa con tật nguyền của mẹ!

Miu đáng thương của mẹ!

Những dòng này, có lẽ con sẽ chẳng khi nào đọc được. Bởi bác sĩ nói con không còn ở bên mẹ được bao lâu nữa. Bệnh tật sắp cướp con xa vòng tay mẹ mãi mãi. Chắc lúc đó, con chưa kịp lớn để đi học, để có thể hiểu những đau đớn, giằng xé trong lòng mẹ - một người mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì đã sinh con ra mà không thể dành cho con những điều tốt đẹp nhất.

Phải, nếu con lành lặn và bình thường như bao đứa trẻ khác, chắc cuộc đời đã không tệ bạc với con như thế. Căn bệnh quái ác khiến 2 bàn chân con co quắp lại cho đến bây giờ. Con cứ nằm 1 chỗ suốt mấy năm trời, với bao nỗi đau hành hạ. Có lẽ con cũng không nhận thức được điều đó, vì mẹ chẳng biết nên nói là may mắn hay bất hạnh nữa, khi con còn bị thiểu năng trí tuệ. Chỉ có lòng mẹ là đau, là xót mỗi khi thấy con co rúm người vì đau đớn thôi. Có lẽ nào mẹ đã sai khi sinh ra con?

Ngày đó, mẹ thai nghén con với niềm hạnh phúc vô bờ. Bố ruột của con lúc ấy đang đi làm xa nhưng đã vội vàng đón xe về để đưa mẹ tới gặp ông bà, và bàn chuyện cưới xin. Nhưng đâu ngờ chuyến xe định mệnh ấy đã cướp bố đi mãi. Mẹ gần như ngã gục, nhưng vì con, mẹ đã gắng để đứng dậy.

Bao nhiêu người khuyên mẹ hãy bỏ con đi, bởi nhà nội nhất định không nhận cháu, họ không tin con là cháu ruột của họ. Bà ngoại thì khóc như mưa, ôm lấy mẹ mà van nài: “Thôi con ạ, vẫn biết là ác, nhưng con còn trẻ, cuộc đời còn dài lắm! Con bỏ cái thai đi, sau này còn có cơ hội tìm người đàn ông khác làm chồng, mà sống yên ổn. Chứ cảnh một mẹ một con, ai người ta dám đèo bòng…”

Mẹ đã quỳ xuống xin bà và mọi người thương con. Vì nỗi đau về cái chết của bố ruột con chưa nguôi, mẹ làm sao chịu đựng nổi nếu mất cả con nữa. Nhưng không ai giang tay ra cả. Vậy là mẹ đành giữ con lại. Một mình chống chọi lại bao hắt hủi, gièm pha...

Có lẽ mẹ đã sai khi sinh ra con?! - 1
Mẹ đớn đau khi bao nhiêu người khuyên mẹ hãy bỏ con đi (Ảnh minh họa).

Mẹ quyết định chuyển đến một nơi khác thật xa để làm việc, mong những nỗi đau sớm nguôi ngoai để có thể đón con chỉ với hạnh phúc. Và mẹ gặp cha con bây giờ - người đàn ông chững chạc và hơn mẹ gần hai chục tuổi. Sự chín chắn về tuổi tác khiến mẹ cảm thấy tin tưởng tới mức có thể khóc thật nhiều và nói hết những nỗi lòng mình. Mẹ chính thức trở thành vợ của người đó với lời hứa “sẽ dành cho mẹ con mình một mái ấm thực sự”. Bởi dù sao cha cũng không thể có con trong khi phải mang nặng trách nhiệm của một người “nối dõi dòng tộc”. Để giữ sĩ diện cho bản thân và thoát khỏi sức ép của họ tộc, cha đã cưu mang mẹ con mình như thế. Mẹ lúc nào cũng luôn mong con được ra đời trong một gia đình đầy đủ. Cha mẹ có yêu nhau hay không cũng chẳng quan trọng nữa, chỉ cần cha thương con là đủ. Mẹ tự hứa sẽ luôn hết lòng với chồng vì ơn nghĩa này.

Khi con ra đời, ngay cả ông bà nội cũng chẳng thể ngờ con không phải là ruột thịt của cha. Những ngày đầu, nhìn 2 cha con gần gũi nhau, mẹ thấy hạnh phúc lắm! Mẹ mừng vì cuối cùng con đã có được một gia đình thực sự. Chúng ta đã sống vui vẻ như thế, cho đến khi những bệnh tật trong con được phát hiện, và mọi người bắt đầu nghĩ về con như một đứa bé “không bình thường”.

Cha có vẻ xa dần và không chăm chút cho con như trước nữa. Ngay cả với mẹ, cha cũng thường gây chuyện vô cớ mỗi lần uống say. Mẹ biết mình đã làm cha thất vọng vì không sinh được một đứa con hoàn hảo, nên mẹ chẳng hề than trách. Hơn nữa, ơn nghĩa cưu mang mẹ con mình của cha quá lớn, nên những điều đó với mẹ chẳng thấm vào đâu. Mẹ chỉ cảm thấy buồn khi những thương yêu cha dành cho con dần ít.

Cũng may ông bà và mọi người vẫn dồn sức vào chạy chữa cho con. Có điều chẳng có chút khả quan nào hết, tình hình của con ngày càng trầm trọng. Mấy năm rồi mẹ lo lắng đến mức gầy xác xơ vì phải quay cuồng lo toan mọi việc. Vừa phải theo con đến hết viện này sang viện khác, vừa lo việc trên cơ quan và không quên dốc lòng vì những việc nhà chồng. Thêm áp lực lớn nữa là ông bà đã bắt đầu giục “sinh thêm đứa nữa”. Mẹ không dám nói với cha, vì mẹ biết không thể chạm vào lòng tự ái của đàn ông được.

Nhưng lâu dần, chính cha cũng phải đối đầu với áp lực đó. Cha trở nên cáu bẳn, bực bội và nóng nảy hơn bao giờ hết. Những lần uống rượu say của cha thường xuyên hơn, và mẹ đã phải chịu thêm nhiều trận đòn vô cớ. Mẹ tự nhủ dù cuộc sống có nặng nề thế nào đi nữa, cũng phải cố gánh đỡ, vì con. Dù cha thờ ơ nhưng mọi người vẫn yêu thương con nên mẹ thấy được an ủi phần nào. Lúc nào mẹ cũng cầu mong một phép màu nào đó có thể khiến con hết bệnh tật, để nhà mình lại được hạnh phúc như những ngày ngắn ngủi trước đây. Nhưng chẳng có phép màu nào dành cho con cả…

Lần đó cha uống say và lớn tiếng mắng chửi mẹ, ông bà vội chạy xuống can ngăn, vô tình lại nghe được hết sự thật. Vậy là mẹ con mình phải “cuốn xéo” ra đường ngay trong đêm giá rét. Có lẽ nhờ thế mà cả nước mắt và trái tim mẹ đông cứng lại, mẹ không còn thấy đau nữa. Ôm con, mẹ dồn chút tiền sót lại thuê một căn phòng tồi tàn để tá túc. Mẹ biết mình vẫn đủ sức mạnh để làm tất cả cho con.

Nhưng con à, giờ cả bác sĩ cũng lắc đầu thì mẹ biết làm thế nào đây? Mấy hôm nay nhìn con quằn quại vì đau đớn mà không thể gào, khóc hay gọi mẹ được, mẹ xót lắm con ạ. Mẹ chỉ muốn giữ con thật lâu bên mẹ, dù biết như thế chỉ khiến con phải chịu đựng đau đớn nhiều hơn mà thôi. Mẹ đâu thể thay con chịu những nỗi đau đó? Có lẽ mong muốn của mẹ hơi ích kỉ con nhỉ, cuộc đời này vốn chẳng mang hạnh phúc cho con…

Vậy thì con nhé, nếu một ngày con được chắp thêm đôi cánh, hãy cứ bay thật cao, thật xa. Đừng oán trách và cứ để những muộn phiền, đau đớn lại nơi này, mẹ sẽ giữ chặt tất cả để cầu mong con được bình yên ở một nơi nào khác. Con chỉ cần nhớ, có mẹ luôn yêu thương con thật nhiều, nhiều lắm, thế là đủ rồi, con yêu ạ.

Tâm sự của độc giả tên Hoa

Hồng Lam ghi
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Mẹ và bé