Hạnh phúc ngọt ngào của người đàn bà không chân

Ngày 11/09/2017 09:43 AM (GMT+7)

Thực ra, chị không phải không có chân. Lúc chào đời cho đến năm 13 tuổi, đôi chân chị lành lặn, chạy nhảy như bao đứa trẻ khỏe mạnh khác! Nhưng rồi bom đạn chiến tranh gần 50 năm trước đã cướp mất đôi chân ấy của chị...

Không ngờ anh ấy lại trả lời: "Anh thấy nhiều rồi chứ nhưng việc dùng tay để may như em thì chưa thấy!". Tất nhiên là anh ấy nói đúng, thợ may bao giờ cũng dùng chân đạp cho trục, bánh xe quay.

Nhưng chị có chân đâu mà đạp. Cái máy may của chị vì thế cũng rất đặc biệt, ở nước mình lúc đó không có, ba chị đã phải nhờ người quen mua ở nước ngoài mang về", chị Cúc bùi ngùi nhớ lại.

Những tưởng sự quan sát của người thanh niên kia chỉ là vì sự tò mò hoặc nếu có là sự thầm khen ngợi về tính kiên trì, chịu khó, sự khéo tay của chị. Nhưng thực ra cái ánh mắt nhìn ấy lại chứa đựng một điều khác! "Có lần, chị đang chăm chút từng đường may, anh ấy lại đứng bên, nói thì thầm: "Em may đẹp lắm!".

Chị bất giác ngước lên nhìn, bỗng trái tim mình như đang bị bung vỡ, nhịp đập loạn xạ. Bởi ánh mắt ấy như đang muốn siết chị vào lòng, cảm mến, thương yêu! Sau lần đó, đêm nào chị cũng thao thức không ngủ. Nhiều lúc chị cắn môi gạt đi những rung cảm thương nhớ vẩn vơ nhưng chị không tài nào làm được!".

Tình cảm của đôi trai gái lớn nhanh từng ngày dù không ai nói ra bởi đằng sau đó có muôn vàn rào cản. Đến khi anh quyết định cầu hôn chị, chị vẫn không thể nói ra bằng lời. Hai hàng nước mắt chị cứ tuôn chảy mà anh chẳng hiểu vì sao.

Rồi ba hôm sau khi đã suy nghĩ kỹ, chị quyết định trả lời anh: "Cảm ơn anh đã đến với cuộc đời em, một cuộc đời không lành lặn về thể xác. Em đã suy nghĩ rất nhiều và đặt trường hợp mình vào anh, nên cho phép em được từ chối tình cảm thiêng liêng ấy.

Bởi lẽ cưới một người con gái không có chân, cô ấy sẽ gánh vác cuộc sống gia đình như thế nào?! Chắc chắn một điều là không hề đơn giản. Thậm chí cuộc hôn nhân ấy sẽ sớm theo chiều hướng xấu mà làm tổn thương cả hai chúng ta.

Hạnh phúc ngọt ngào của người đàn bà không chân - 1

Mỗi buổi chiều về, họ cùng nhau tưới tắm cho vườn cây cảnh.

Đó là chưa kể, ba mẹ, người thân sẽ cảm giác thế nào khi hay tin con trai mình lấy một người mất cả hai chân để làm vợ".

Nhưng anh một mực nói với chị rằng: "Em ạ, em đừng nghĩ tình cảm anh dành cho em là lòng thương hại và nhất thời. Tình yêu lắm khi là sự pha lẫn giữa lòng thương hại ấy với những cảm tính. Nhưng anh thì khác.

Tâm hồn anh đồng điệu với tâm hồn em! Bởi anh biết, anh cảm nhận được rất rõ rằng, trong tâm hồn của em có những nghị lực phi thường và sức mạnh bất tử của tình yêu thương! Hai thứ ấy sẽ dựng xây cho chúng ta một cuộc sống bình thường theo đúng nghĩa em ạ!".

Một quan niệm về cuộc sống nghe hợp với những suy nghĩ của mình nhưng không biết người đàn ông đó quan niệm nó cụ thể thế nào? Tôi quay sang hỏi anh: "Cuộc sống bình thường theo đúng nghĩa, theo anh là thế nào?".

Anh Bá liếc nhìn vợ tình tứ trước khi trả lời tôi: "Chuyện là trong cuộc sống tôi dễ gặp và chiêm nghiệm ra rằng, có rất nhiều anh kỹ sư, bác sĩ, nhà khoa học hay chính trị gia, với địa vị, vật chất cao, nhiều nhưng họ sống không được hạnh phúc. Bởi lẽ đó nên tôi quan niệm cuộc sống bình thường đúng nghĩa của nó theo hiểu biết và cảm nhận của riêng mình. Đó là một cuộc sống được dựng xây và phát triển nên bằng tình yêu thương giữa con người với con người và tình yêu thương của con người với vạn vật xung quanh. Là một nếp nhà luôn có tiếng nói cười của ông bà, cha mẹ, vợ con và bè bạn…!".

"Đừng nghĩ rằng đó là một việc làm đơn giản! Bởi lẽ, có rất nhiều người phấn đấu cả cuộc đời mà không làm được điều đó. Cái họ có về vật chất và sự thỏa mãn tinh thần theo kiểu "phú quý sinh lễ nghĩa", thường chỉ là những cảm xúc thân xác nhất thời. Tôi trở lại tình cảm nên nghĩa vợ chồng của mình.

Khi tôi quyết định cưới cô ấy, người ngoài, thậm chí ba mẹ và người thân tôi, đã nhìn tôi theo 2 suy nghĩ khác nhau. Hoặc là phi thường, hoặc là bất thường. Tôi thì nghĩ, bản thân mình bình thường nhưng để xây dựng được một cuộc sống bình thường theo đúng nghĩa, mình nhất định phải làm được điều phi thường, do tình cảm, thực tế và quan niệm của mình khác biệt với nhiều người khác".

Vợ chồng anh Bá, chị Cúc, đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn, sinh sống hạnh phúc mấy chục năm qua. Kết quả của tình yêu ngọt ngào ấy là 2 người con một gái, một trai. Người con gái nay đã lấy chồng, làm kế toán cho một doanh nghiệp lớn ở TP Đông Hà. Người con trai đang theo học năm thứ 3 Trường Sĩ quan Lục quân II ở Đồng Nai.

Riêng chị Cúc, từ sau khi lấy chồng, chị đã không còn quẩn quanh trong nhà, bên chiếc máy may nữa, mà được anh Bá hằng ngày giúp đỡ đến các trung tâm sản xuất nhang, tăm của Hội Người mù tỉnh để làm việc, theo mong muốn của chị.

Đặc biệt, được sự động viên của chồng, con, chị trở thành một trong những vận động viên người khuyết tật xuất sắc nhất của tỉnh với nhiều môn thi đấu khác nhau, như ném lao, đẩy tạ, bơi lội...

Hỏi về những thành tích ấy, chị lấy từ trong chiếc tủ kính ra một đống huy chương khoe với chúng tôi: "Qua 10 năm tập luyện và thi đấu dưới sự giúp sức, động viên to lớn của chồng, con, thầy cô giáo dạy, hướng dẫn, chị đã vinh dự đoạt được 7 HCV, 10HCB, 7HCĐ trong các cuộc thi do tỉnh và toàn quốc tổ chức, cùng nhiều bằng khen, giấy khen".

Theo Phan Thanh Bình
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Tin tức 24h