Nếu yêu: Nhất định phải là em... (Phần 7)

Ngày 16/04/2016 22:49 PM (GMT+7)

Trong đôi mắt của Hạ Vy lúc này, Tùng Quân chỉ còn là một sự ghê tởm đến mức cô muốn giũ bỏ tất cả những gì họ từng có với nhau…

Tình yêu là thứ thật lạ kì. Đôi khi người ta sẵn sàng đánh đổi những năm tháng của tuổi trẻ chỉ để tin vào một lời hứa hư vô.

Câu chuyện tình yêu mong manh tự sương mai từ năm 16 tuổi lại trở thành một mối tình khắc cốt ghi tâm đến trọn đời.

Liệu sự chờ đợi của người con gái ấy vào một lời thề chỉ nhẹ như gió vờn trên cánh đồng cỏ lau có phải là vô ích? Giũ bỏ quá khứ hay gạt đi nước mắt để bên người đàn ông yêu mình?

Sự thật nào phía lần lỡ hẹn của chàng trai từng hứa "Yêu em tới hết cuộc đời"... Tình với anh chỉ là thoảng qua hay là nỗi đau không nói được thành lời?

Cùng đón đọc câu truyện Nếu yêu: Nhất định phải là em! trên Tình yêu giới tính.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Hơn 8h sáng… Tùng Quân choàng tỉnh dậy sau một đêm ngọt ngào. Anh đã thiếp đi trong một cảm giác hạnh phúc đến tột độ. Tùng Quân có cảm giác giống như anh đã để 10 năm qua đi trong cái chết, chỉ đến khi gặp lại Hạ Vy, anh mới thấy mình sống lại.

Tùng Quân nhìn khắp căn phòng không thấy bóng dáng của Hạ Vy. Anh hớt hải tìm cô! Trên bàn, Hạ Vy để lại một mẩu giấy nhỏ:

- “Chào ngày mới! Em xin lỗi vì đã rời đi như thế này. Em không muốn đánh thức anh dậy khi thấy anh đang ngon giấc. Cảm ơn anh vì những điều tuyệt vời mà anh mang đến cho em. Em phải đi vì có chút việc gấp! Hẹn gặp lại anh”.

Tùng Quân nín lặng. Niềm hạnh phúc vụt qua, thứ còn đọng lại trong anh lúc này là sự lo sợ. 10 năm qua anh sợ Hạ Vy không quên mình mà mang nỗi đau, giờ thì anh sợ sau khi biết sự thật cô sẽ quên anh thật! Nhưng rốt cục, chẳng có cách nào khác ngoại trừ việc phải đối diện. Tùng Quân thay áo quần và trở về, nơi mà anh phải đối mặt với rất nhiều thứ!

***

Gương mặt Hạ Vy rạng rỡ… Đã rất lâu rồi cô không tìm được thứ cảm xúc này. Thi thoảng nghĩ lại chuyện đêm qua, đôi má cô lại ửng hồng. Hạ Vy bước vào phòng họp. Nhận được lịch báo về họp gấp vào sáng sớm, Hạ Vy cũng có đôi chút băn khoăn nhưng niềm vui từ một tình yêu vừa nhen nhóm lại khiến cô xão nhãng công việc.

- “Ba! Sao ba lại tới đây?”

Hạ Vy bước vào phòng họp và nhận ra tất cả mọi người đã đông đủ. Hôm nay ba của cô, ông Vương Thiên Uy cũng xuất hiện. Sự hiện diện của ông ở đó khiến Hạ Vy có linh cảm không lành về một biến cố lớn.

- “Con vào đi, chúng ta có một cuộc họp gấp về vấn đề nội bộ”

Hạ Vy vội vã kéo ghế ngồi cạnh ba. Cô đảo mắt nhìn người anh trai đang cúi gằm mặt xuống. Có vẻ như, anh ấy vừa làm điều gì có lỗi.

- “Tôi rất buồn khi phải thông báo với mọi người tin không tốt lành vào đầu buổi sáng như thế này. Nhưng… chúng ta đã mất quyền kiểm soát với công ty Thiên Uy do Thiên Minh – con trai của tôi làm Giám đốc. Vị trí Giám đốc bây giờ thuộc về một người khác. Lỗi này trước hết là tại tôi, là tôi dạy con không nghiêm…”

- - “Ba, tại sao, tại sao lại như vậy?”

- “Anh con… anh con đã đánh bài bạc, nợ nần chồng chất. Nó dám nhượng lại một nửa số cổ phần mà nó có ở công ty cho một người. Và giờ thì… hắn ta vượt trội hơn về số cổ phần, anh con chỉ đứng thứ hai… Thế nên tạm thời vị trí làm chủ sẽ do anh ta cai quản”.

Nếu yêu: Nhất định phải là em... (Phần 7) - 1

 10 năm qua anh sợ Hạ Vy không quên mình mà mang nỗi đau, giờ thì anh sợ sau khi biết sự thật cô sẽ quên anh thật! Nhưng rốt cục, chẳng có cách nào khác ngoại trừ việc phải đối diện. (Ảnh minh họa)

Thiên Minh nhăn nhó thanh minh:

- “Thưa ba… Nếu con không nhượng lại, e rằng ngay cả tính mạng này cũng không giữ được. Lúc đó, con sợ quá không dám nói với ba. Hơn nữa con nghĩ chỉ nhượng lại một nửa cổ phần thì sẽ không sao cả bởi vì con vẫn làm chủ và không ai có thể vượt qua được. Con đâu ngờ…”

- “Đồ ngu… Tất cả đã nằm trong kế hoạch của hắn ta. Hơn nữa, ngay cả khi ngươi ngang hàng với hắn ta thì quyền tự quyết cũng không được phép nữa… Hắn đã tính toán quá kĩ, mua một nửa số cổ phần mà ngươi được hưởng nhưng phía sau đó đã âm thầm mua lại từ người khác để vượt trội hơn. Cái điều đơn giản đến như vậy ngươi cũng không hiểu là lí gì?”

Hạ Vy hoang mang…

- “Nhưng… ai đã làm điều đó thưa ba? Hơn nữa, ai đã nhượng lại cổ phần cho hắn ta?”

- “Là Gia Nghĩa… Ông ấy có lẽ không phục việc bị cho nghỉ việc nên đã chơi lại ba theo cách này. Còn… người vừa chính thức đảm nhiệm vị trí Giám đốc mới do có số cổ phần lớn nhất ta đang chờ anh ta xuất hiện. Điều khó khăn là ở chỗ, trước nay hai công ty là một, phía bên công ty do con phụ trách khi cần hỗ trợ vốn thì bên Thiên Minh chuyển sang. Nhưng giờ nếu hắn ta lên nắm quyền thì điều đó không thể dễ dàng tự quyết được. Mà công ty của chúng ta đang khó khăn, nếu Thiên Minh không hỗ trợ về vốn, có nhiều cái sẽ thất bại…”

- “Lẽ nào tới giờ vẫn chưa thể biết người nắm quyền đó là ai? Rõ ràng đây là một âm mưu, ngay cả việc thua cờ bạc của anh Thiên Minh chắc có lẽ cũng nằm trong tính toán của chúng”.

Cánh cửa phòng họp vang lên tiếng gõ, từ bên ngoài, người đàn ông cao lớn đó bước vào trong cái nhìn kinh ngạc của những người đang tham dự cuộc họp:

- “Xin chào quý vị! Tôi xin lỗi vì sự xuất hiện đường đột này. Tôi là người vừa chính thức tiếp quản công ty Thiên Uy”.

Giọng nói đó, dáng người và cả gương mặt quá đỗi quen thuộc ấy khiến Hạ Vy tưởng chừng như trời đất đang sụp đổ dưới chân mình.

Người đàn ông vừa nói những lời đó, người đàn ông vừa chứng tỏ mình là kẻ thù của gia đình họ Vương không ai khác lại chính là anh – người đàn ông mà cô yêu: Triệu Tùng Quân!

Ông Vương Thiên Uy đứng phắt dậy và nhìn Tùng Quân. Người đàn ông đã từng đi qua sóng gió của cuộc đời ấy đã bật cười:

- “Là cậu ư? Thật là định mệnh, quả đúng là định mệnh… Âu cũng là duyên số. Tôi muốn trò chuyện riêng với cậu Triệu đây, phiền mọi người ra ngoài một chút”.

Trong căn phòng lúc này chỉ còn hai con người ấy: Ông Vương – người đàn ông dạn dày kinh nghiệm chốn thương trường và Triệu Tùng Quân, chàng trai đã dùng 10 năm tuổi trẻ để thực hiện cho kì được tâm nguyện này.

- “Cậu Triệu, mời dùng trà!”

- “Cảm ơn ông. Xin mời”

- “Xem ra, cậu đã vất vả nhiều để đạt được thành quả hôm nay”

- “Ông quá khen. Thực ra tôi vốn không tài giỏi… Chỉ là để đạt được mục đích, tôi không ngại dùng đến mưu hèn kế bẩn mà thôi”

- “Trong kinh doanh, thương trường, quan trọng không phải bằng cách nào mà là đạt được cái gì… Thế nên tôi không đánh giá cách cậu làm, tôi đề cao cái cậu đang có được”

Tùng Quân nhếch mép mỉm cười…

- “Thực ra… tôi nghĩ tôi và ông, chúng ta… giống nhau cả thôi mà”

Ông Vương gật gù. Nụ cười của người đàn ông già đời khiến Tùng Quân khó hiểu.

- “Cậu biết không, tuổi trẻ thường hay mắc sai lầm như thế. Nhưng thế cũng tốt, chẳng thà tin nhầm một điều gì đó để vì thế mà phấn đấu còn hơn là sống mà chẳng biết phải tin vào cái gì… Nhưng… tôi sẽ không đòi lại cái đã mất. Nếu con trai tôi thất bại trong tay một người như cậu thì tôi cũng cho rằng đó là vinh dự của nó. Chỉ có điều… tôi muốn nhờ cậu một việc”

- “Ông cứ nói đi…”

- “Về Hạ Vy… tôi không biết cậu và con bé đã gặp lại nhau chưa, cũng không biết cậu còn tình cảm với nó không. Nhưng con bé vốn đã khổ nhiều rồi, 10 năm qua nó chưa từng có một phút giây thanh thản để quên cậu. Vì Hạ Vy yêu cậu thật lòng, thế nên tôi mong cậu… đừng lại gần con bé”.

Nếu yêu: Nhất định phải là em... (Phần 7) - 2

Trái tim Tùng Quân đau, một nỗi đau mà chưa từng bao giờ anh thấy khủng khiếp đến nhường này! (Ảnh minh họa)

Câu nói này của ông Vương đã khiến Tùng Lâm chết lặng. Cuối cùng thì cái ngày định mệnh đó cũng đến khi số phận đặt anh và Hạ Vy vào hai bên chiến tuyến. Mới đêm qua thôi anh còn như người được đưa về từ cõi chết khi cho phép cảm xúc yêu thương đó được bùng cháy lên trong mình. Vậy mà hôm nay, cái thứ tình yêu nồng say ấy rốt cục lại bị mối thâm thù này làm tan vỡ.

Tùng Quân im lặng. Anh không biết phải nói gì và làm gì…

- “Có thể thấy cậu cũng thật lòng với con bé. Thái độ này của cậu cũng đủ nói lên điều đó. Nhưng như tôi đã nói với cậu đó, cái mà tôi coi trọng không phải cách thức mà là kết quả. Tôi không cần biết cậu yêu con bé nhiều đến thế nào, tôi chỉ quan tâm tới việc sau này con gái tôi sẽ vì tình yêu của cậu mà đau khổ”

- “Nhưng nếu như cô ấy không thể nào rời xa tôi, lẽ nào ông cũng vẫn ngăn cảnh con đường duy nhất khiến con gái mình hạnh phúc?”

Từ phía bên ngoài, Hạ Vy bước vào… Đôi mắt cô ánh lên những oán thù. Hạ Vy nhìn Tùng Quân:

- “Bây giờ, không phải là vì bố tôi ngăn cản, mà tự bản thân tôi không cho phép mình yêu anh. Tôi thậm chí còn đang tự hỏi, cái thứ tình yêu mà anh dành cho tôi phải chăng cũng là một kế hoạch được lên từ 10 năm trước?”

Tùng Quân nhìn vào đôi mắt của Hạ Vy. Anh không còn tìm thấy cô gái mà anh đã từng quen. Anh không thấy sự rung động và chan chứa yêu thương… Trong đôi mắt của Hạ Vy lúc này, anh chỉ là một sự ghê tởm đến mức muốn giũ bỏ tất cả những gì họ từng có với nhau…

Trái tim Tùng Quân đau, một nỗi đau mà chưa từng bao giờ anh thấy khủng khiếp đến nhường này!

(Còn nữa)

Mời các bạn theo dõi phần 8 Nếu yêu: Nhất định phải là em! trên Tình yêu giới tính vào ngày 18/4.

Các phần khác

Nếu yêu: Nhất định phải là em! (P1)

Nếu yêu: Nhất định phải là em!​ (P2)

Nếu yêu: Nhất định phải là em!​ (P3)

Nếu yêu: Nhất định phải là em!​ (P4)

Tiểu Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình