Tình ngỡ là mơ (Phần cuối)

Ngày 16/07/2015 08:59 AM (GMT+7)

Tình yêu của anh có lẽ chỉ cần bình yên như thế là đủ. Anh sẽ chờ cô, chờ đến khi nào cô chấp nhận anh thêm một lần nữa mới thôi.

Tình yêu như giấc mộng đến trong đời... Chỉ một phút giây rung động, ôm ấp một bóng hình người dưng. Cuộc tình mơ hồ tựa như làn khói, thứ tình cảm chạy thẳng vào tim ấy rốt cục là yêu hay là đau?

Tuổi trẻ và những cuộc tình đi qua trong đời... Đâu là cái đích, là hạnh phúc cuối cùng cho những cô gái tuổi đôi mươi?

Tình ngỡ như mơ, chờ đợi một thứ tình ảo vọng là định mệnh hay là nỗi khổ đau chôn giấu?

Mời các bạn theo dõi truyện Tình ngỡ là mơ trên Tình yêu giới tính.

Phần cuối: Giấc mơ có thành hiện thực?

Lần trở về nước lần này, Thiên Kiều không hề thông báo cho bất kì một ai. 3 năm học bên nước ngoài, ngay cả cô bạn Thủy Anh thân nhất, Thiên Kiều cũng không hề liên lạc. Không phải Thiên Kiều không còn niềm tin với Thủy Anh mà bởi cô sợ trong lúc nói chuyện Thủy Anh sẽ vô tình nhắc tới Hoàng Dương. Thiên Kiều đang lo sợ nỗi đau trong lòng mình.

Thế nhưng, thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, đôi lúc cô muốn mở Yahoo tìm lại nick của người xưa rồi lại tự nhắc mình: Để làm gì cơ chứ? Tất cả mọi chuyện chẳng phải đã kết thúc? Thiên Kiều do dự bước vào quán internet hơn 10 lần như thế. Cuối cùng, cô đã làm được điều đó, cô đã không còn nhớ anh cồn cào, trái tim không còn thôi thúc mở nick Yahoo nữa. Thậm chí, nick cũ của cô dần dần khép lại, bạn bè cũng chả có cách nào liên lạc với cô. Thế cũng tốt! Thiên Kiều coi đó là khoảng thời gian để hàn gắn vết thương của chính mình.

Sau 1 năm, Thiên Kiều vô tình gặp lại Diệp Anh trên đất Mỹ. Lần gặp này rất vô tình bởi Diệp Anh vốn là chủ tịch hội sinh viên Việt ở đây. Nhờ Diệp Anh, Thiên Kiều bắt đầu tham gia vào các hoạt động của các sinh viên Việt Nam ngoài trường của cô. Cũng qua Diệp Anh, Thiên Kiều biết một số thông tin về bạn bè xung quanh mình. Thủy Anh mặc dù đã có bằng MBA nhưng bản tính cô nàng cố chấp nên vẫn giữ cái ghế thư kí ngày ngày xách cặp đi theo chồng. Nguyệt Hà và Trung Kiên đã kết hôn được 2 năm, cô nàng có bằng kinh tế loại giỏi nên nhanh chóng nhảy vào một ngân hàng nhà nước. Diệp Anh không hề nhắc đến Hoàng Dương, có lẽ chị ấy mang máng hiểu được mối quan hệ giữa cô và anh, sợ cô đau lòng nên chị không nhắc tới.

Tình ngỡ là mơ (Phần cuối) - 1

Thiên Kiều coi đó là khoảng thời gian để hàn gắn vết thương của chính mình. (Ảnh minh họa)

Thế nhưng, sự đời vẫn nằm trong bàn tay của con tạo xoay vần. Qua một cuốn tạp chí, Diệp Anh mang sang để giải trí, Thiên Kiều vô tình thấy Hoàng Dương. Anh được phỏng vấn trong một bài viết về dự án xanh của thành phố. Anh cũng tự mình mở riêng một công ty về mảng này để theo đuổi ước mơ chứ không kế thừa sản nghiệp của gia đình. Thiên Kiều nhìn vào người đàn ông trong cuốn tạp chí. Không còn Hoàng Dương với vẻ ngoài lãng tử nữa mà thay vào đó là một doanh nhân chững chạc. Mái tóc dài theo phong cách nghệ sĩ ngày xưa cũng thay dần bằng mái tóc ngắn. Chỉ có đôi mát anh vẫn pha chút buồn y như ngày trước.

Thiên Kiều vuốt lại tấm ảnh. Đây là người đàn ông cô từng yêu hết mình, anh đã từng ở bên cô, nắm tay cô vậy mà giờ đây anh thuộc về một thế giới khác, giữa anh và cô chẳng còn gì nữa mà nước mắt dưng dưng.

- Sao? Nhìn hình nhớ người cũ hả? - Diệp Anh nói to như phá tan không gian yên tĩnh giữa 2 người.

Thiên Kiều bất giác ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười nhẹ như không của Diệp Anh bèn cúi đầu nói nhỏ:

- Có gì đâu, dù sao anh ấy cũng kết hôn rồi?

- Kết hôn? Anh chàng Giám đốc đó vẫn độc thân em à.

Thiên Kiều nghe Diệp Anh nói thì giật mình hỏi lại:

- Chị có nhầm không? Trước lúc em sang đây, anh ấy đã chuẩn bị kết hôn rồi cơ mà.

- Chị không biết, chị chỉ biết anh ta đã bỏ chạy trong ngày kêt hôn của chính anh ta…

Thiên Kiều không nghe Diệp Anh nói thêm điều gì nữa. Anh ta không kết hôn ư? Vì lí do gì nhỉ? Thiên Kiều không hiểu. Nước mắt đang tràn ra, rõ ràng anh ta bỏ cô để chạy theo người con gái ấy mà?

Chuyến bay đêm từ Mỹ về Việt Nam làm Thiên Kiều hơi đau đầu. Cô dừng lại bên quầy nước mua một chai nước khoáng rồi quyết định tự gọi taxi về nhà. Bỗng Thiên Kiều nghe có đó gọi tên mình:

- Thiên Kiều! Thiên Kiều ơi!

Cô chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông đã ôm chầm lấy cô la lên:

- Anh tưởng em sẽ không bao giờ trở về? Anh đã đi tìm em, tìm rất lâu. Không ngờ hôm nay anh ra sân bay đón một người bạn lại gặp được em. Đúng là ông trời vẫn muốn chúng ta là một đôi, đúng là ông trời giúp anh!

Tình ngỡ là mơ (Phần cuối) - 2

Mất 5 phút, sau khi nhìn lại cô nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình là Hoàng Dương thì vô cùng tức giận. (Ảnh minh họa)

Thiên Kiều vẫn bang hoàng chưa định thần chuyện gì, cô nhớ là lần về nước này cô không hề gọi điện về nhà, ngay cả bố mẹ cô cũng chưa biết. Mất 5 phút, sau khi nhìn lại cô nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình là Hoàng Dương thì vô cùng tức giận. Cô vung tay tát mạnh một cái rồi quay đi. Hoàng Dương hoảng hồn, anh níu tay Thiên Kiều lại:

- Thiên Kiều! Tại sao? Em…

Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là cô Thiên Kiều gì đó. Tên tôi là Lisa…

- Không! Em là Thiên Kiều… Hoàng Dương khẽ kêu lên.

- Nếu anh còn giở trò sàm sỡ tôi theo cách này thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.

Thiên Kiều nói xong đóng ngay cửa chiếc taxi đang mở cửa chờ cô trước mặt. Chiếc taxi nhanh chóng rời khỏi cứa sân bay  để mặc Hoàng Dương đang đứng nhìn theo cô với ánh mắt tuyệt vọng. Thiên Kiều hiểu nỗi đau của người ở lại nhưng cô không dám dừng lại. 3 năm trước cô cũng từng tuyệt vọng nhìn theo anh lên chiếc BMW đi như thế. Nước mắt Thiên Kiều lại tuôn rơi nhưng cô quyết mình không phải là người khi yêu thì anh đưa lên tận mây xanh sau đó đẩy xuống tan xương nát thịt như vậy. Thiên Kiều nhắm mắt lại, không suy nghĩ nhiều nữa.

Hội nghị lần thứ 4 ngành kinh tế diễn ra tại khách sạn lớn nhất của thành phố. Thiên Kiều đã nhận lời về làm giảng viên trường kinh tế cô đã theo học trước kia nên Thiên Kiều có giấy mời tham dự. Hội thảo bàn tất cả các vấn đề đổi mới kinh tế, hoặc định chính sách…của thành phố nơi cô đang công tác. Thiên Kiều tham dự hội nghị này với tư cách khách mời nên cô không có bài phát biểu gì hết. Do chênh lệch múi giờ, cô mới về nước mấy ngày nên có cảm giác hơi buồn ngủ.

Hội nghị mãi đến gần 12 giờ trưa mới tạm nghỉ để buổi chiều cho các hội viên tự do thảo luận. Thiên Kiều đi về dãy bàn để bánh ngọt cho các vị khách mời, cô uống một ngụm nước khoáng, nhấp thêm chút bánh ngọt mà vẫn cảm thấy hơi buồn nôn.

Lâm Thiên Kiều! Tên trên giấy mời ghi tên em, rõ ràng em đã về nước. Hôm ở sân bay ấy anh không nhận nhầm. Sao em lại bảo anh nhận nhầm.

- Thế thì sao? Lâu rồi em cũng đã nghĩ ra, có nhiều việc không thể cưỡng cầu. Vợ con anh vẫn khoẻ chứ? Thiên Kiều cố ý hỏi.

- À, anh vẫn độc thân, chỉ tại… Mà thôi, chuyện cũng đã qua lâu rồi, đúng là có nhiều thứ không thể cưỡng cầu được. Nhưng, em có thể cho anh một cơ hội để giải thích không?

Không đợi Thiên Kiều trả lời, Hoàng Dương kéo cô ra chiếc xe của riêng anh, đưa cô đến một căn nhà nhỏ đầy cây xanh mướt, quang cảnh đường vào là hồ sen thanh mát. Mùa hè, những bong hoa sen bung toả mang lại cảm giác trong lành.

Trong lúc Thiên Kiều đang mải nhìn thì Hoàng Dương đã lên tiếng:

- Ngày trước chúng ta từng ước mơ có một căn nhà của riêng mình. Bây giờ anh đã có thể thực hiện điều ước đo. Bao năm rồi anh vẫn không thể quên được em. Em có muốn cùng anh đi cả cuộc đời?

Thiên Kiều cúi xuống suy nghĩ thì điện thoại Hoàng Dương bỗng rung lên. Hoàng Dương nghe máy rồi vội vã đi ngay, chỉ kịp nói lại một câu :

- Anh xin lỗi! Hãy chờ anh ở đấy!

Hoàng Dương đang kịp bước chân quay người đi thì Thiên Kiều đã nhanh chân hơn. Cô níu lấy tay áo anh vội vã nói:

Tình ngỡ là mơ (Phần cuối) - 3

Tình yêu của anh có lẽ chỉ cần bình yên như thế là đủ. Anh sẽ chờ cô, chờ đến khi nào cô chấp nhận anh thêm một lần nữa mới thôi. (Ảnh minh họa)

- Em sẽ đi cùng anh!

Bệnh viện thành phố X trong trạng thái cực kì căng thẳng. Hoàng Dương níu chặt tay ông bác sĩ già hỏi dồn dập:

- Bạn tôi, anh ấy không sao chứ? Anh ấy có sao không?

Vị bác sĩ già bất lực lắc đầu nhìn Hoàng Dương:

- Tai nạn giao thông quá nặng, cậu ấy qua đời mất rồi.

Hoàng Dương nghe xong ủ rũ, ngồi gục xuống ghế đá dường như rất bất lực. Thiên Kiều vòng tay vỗ nhẹ lưng anh. Anh không khóc nhưng khuôn mặt cực kì mệt mỏi. Đó là người bạn thân nhất của anh.

Mãi 11 giờ đêm Hoàng Dương mới lái xe rời khỏi bệnh viện. Anh chăm chú lái xe không nhìn cô. Thiên Kiều cũng lặng im, mãi anh mới lên tiếng phá tan khoảng yên lặng ấy:

- Anh ấy là bạn thân nhất của anh, anh ấy mất rồi! Giờ bên cạnh anh chỉ còn mình em.

Không chờ Thiên Kiều trả lời, Hoàng Dương nhảy xuống mua một giỏ táo đỏ. Anh nhìn cô rồi chuyển cả giỏ táo vào lòng cô. Thiên Kiều ôm giỏ táo, mùi thơm nhẹ nhẹ bất giấc cô chìm vào giấc ngủ. Chiếc xe  đi đến ngã tư, Hoàng Dương dừng trước đèn đỏ, nhìn cô ngủ ngon lành. Tình yêu của anh có lẽ chỉ cần bình yên như thế là đủ. Anh sẽ chờ cô, chờ đến khi nào cô chấp nhận anh thêm một lần nữa mới thôi.

Các phần trước của truyện

Tình ngỡ là mơ (Phần 1)

Tình ngỡ là mơ (Phần 2)

Tình ngỡ là mơ (Phần 3)

Tình ngỡ là mơ (Phần 4)

Tình ngỡ là mơ (Phần 5)

Tình ngỡ là mơ (Phần 6)

Tình ngỡ là mơ (Phần 7)

Tình ngỡ là mơ (Phần 8)

Mời các bạn tham gia tâm sự chuyện gia đình, vợ chồng, tình yêu trên Hội các  Góc chia sẻ chuyện yêu để tìm thấy sự đồng cảm và sẻ chia từ mọi người.

Huyền Trang
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình