Có nhiều lúc em chỉ muốn kéo anh ra khỏi giấc mơ, ghì vào lòng và ôm thật chặt.
Em lại nhớ anh rồi, chẳng hiểu sao cả ngày hôm nay lúc nào đầu óc em cũng chỉ nghĩ về anh mà chẳng thể làm nổi việc gì nên hồn cả. Lúc này đây khi màn đêm buông xuống, phố xá đã vùi mình vào trong giấc ngủ thì nỗi nhớ anh càng thêm cồn cào. Chẳng biết giờ này trong giấc mơ của anh có xuất hiện bóng hình của em không nữa. Yêu xa gian khổ vậy đấy, không biết tới khi nào hai đứa mình mới được gặp lại nhau.
Ngày đồng ý để anh đi nước ngoài, em đã biết rằng tình yêu của hai đứa chúng mình sẽ gặp nhiều khó khăn lắm. Sẽ chẳng còn những buổi hẹn hò đầy ắp tiếng cười, chẳng còn những lần anh chở em đi chầm chậm qua những hàng cây xanh mướt lá dọc hai bên con đường nối liền nhà hai đứa. Khi ấy em biết rằng trong một khoảng thời gian dài sau này tình mình sẽ phải trải qua một thử thách mang tên “chờ đợi”. Anh sẽ không thể vội vã chạy ngay tới bên khi em cần và em cũng vậy. Nhưng em vẫn chấp nhận đồng ý để anh ra đi, bởi xa nhau để biết yêu thương và trân trọng nhau nhiều hơn và nhất định sau khi vượt qua được thử thách này anh sẽ trở về và ở bên em mãi mãi.
Yêu xa, sẽ chẳng còn những buổi hẹn hò đầy ắp tiếng cười (Ảnh minh họa)
Yêu một người ở xa là cả anh, cả em cùng phải chấp nhận những thiệt thòi. Những khi vui em không thể ngay lập tức tíu tít gọi điện thoại khoe với anh, những khi mình giận nhau em cũng chẳng có cách nào để ngúng nguẩy dỗi hờn hay nước mắt ngắn dài làm nũng. Việc duy nhất em có thể làm chỉ là về nhà thật nhanh mỗi buổi hết giờ làm, bật máy tính, online và ngồi đợi dòng tên quen thuộc của anh sáng.
Có nhiều lúc em cảm thấy yếu lòng lắm chứ, chỉ muốn kéo anh ra khỏi giấc mơ và ôm anh vào lòng thật chặt. Có nhiều lúc sự cô đơn cứ dày vò tâm trí, khiến nỗi nhớ anh càng lúc càng thêm cồn cào. Những lúc em buồn chẳng có anh ở bên để lau khô nước mắt, những lúc em mệt mỏi, chán nản với cuộc đời cũng chẳng hề có bờ vai rắn rỏi mà tin cậy của anh để dựa dẫm. Khi những cặp tình nhân tấp nập nắm chặt tay nhau đi dạo trên phố thì chỉ có mình em ngồi bên khung cửa sổ và ngóng về một phương trời xa tít, nơi đó có anh.
Ngày hai đứa mình được gặp lại nhau sẽ chẳng còn xa (Ảnh minh họa)
Yêu xa, em đã tự rèn luyện cho mình được đức tính kiên trì, kiên trì tin tưởng và kiên trì chờ đợi đến ngày hai đứa mình gặp lại, chờ đợi vào một tương lai rạng ngời hạnh phúc, một kết thúc viên mãn cho câu chuyện tình yêu của hai đứa chúng mình. Từng ngày chậm chạp trôi qua, em gấp nỗi nhớ lại thành hình chú hạc giấy của niềm tin và hy vọng rồi thả vào chiếc bình pha lê làm kỷ niệm, để thỉnh thoảng khi buồn lại mang ra đếm. Hai trăm, ba trăm rồi năm trăm… chú hạc giấy rồi đó, người yêu bé nhỏ của anh thật kiên trì và bản lĩnh phải không?!
Đôi khi em nghĩ rằng mình nên cảm ơn vòng xoay cuộc đời vì đã cho đôi mình một khoảng thời gian yêu xa. Nhờ vậy em mới biết rằng mình yêu anh nhiều đến thế nào, mới biết trân trọng những tình cảm chân thành nhưng sâu sắc của anh mà mình đang có được. Em biết phía trước hai đứa mình sẽ còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi, nhưng bởi yêu nhau rất nhiều nên nhất định mình sẽ vượt qua được phải không anh?!