Tôi òa khóc giữa quán, bao nhiêu người nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi không biết định đi đâu rồi gục bên gốc cây ngồi khóc nức nở. Tại sao lại như vậy, là cô ấy lừa tôi.
Trong cơn say chuếnh choáng, tôi và người bạn rủ nhau đi uống cà phê. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình uống nhiều rượu như vậy. Vì đó là lần tôi cảm thấy tuyệt vọng trong chuyện tình cảm, chưa từng đau khổ như thế. Và chỉ có người bạn gái thân ấy mới có thể giúp tôi khỏa lấp nỗi buồn. Ngoài người yêu, đó chính là người tôi tin tưởng nhất ở nơi đất khách quê người, vất vả lập nghiệp, kiếm từng đồng sinh sống.
Ngồi trong quá cà phê cho tỉnh táo, để luyên thuyên đủ ba thứ chuyện trên đời. Rằng ‘anh ấy chắc chán tao rồi mày ơi. Chắc chắn anh ấy có người khác, vì tôi thấy anh ấy hay giấu tao nghe điện thoại, thấy tao ra thì lại cúp máy ngay. Mày bảo anh ấy không có bồ thì sao lại lười nói chuyện, nhắn tin cho tao đến vậy?’.
Cô bạn thân ôm tôi và an ủi: "Chắc không phải đâu, mày cứ yên tâm đi, đàn ông mà, ai chả có lúc này lúc nọ. Tình yêu cũng phải có một giai đoạn chán nhau. Tao tin anh ấy là người chung tình, mày không phải lo nhé. Sau này, dù mày có quyết định thế nào, tao cũng luôn ủng hộ và ở bên cạnh mày".
Tự nhiên, men rượu đi đâu hết, tôi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng vào kho ảnh của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm ơn người bạn thân thiết nhất của mình, gục đầu vào vai cô ấy mà khóc như một đứa trẻ con. Buồn vì những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh người yêu đã quá mong manh. Tôi quá yêu anh, yêu điên dại để trao cả thân mình và đã từng phá thai. Những điều tâm tình đó, chỉ có người bạn thân của tôi biết. Nếu không lấy anh, sau này không biết tôi có thể lấy được ai hay không. Tôi giận mình khi thấy anh thờ ơ lại không thể quay đầu. Giận mình vì anh đã buông bỏ tuổi trẻ và gồng gánh hết trách nhiệm, thậm chí từ bỏ cả con của mình.
Tối đó, tôi định ngủ lại nhà cô bạn để tâm tình, để chia sẻ cho vơi bớt nỗi lòng. Nhưng chính ngày hôm đó, tôi đã biết một sự thật trời giáng. Không thể tin nổi vào những gì tôi nhìn thấy. Tất cả chuyện này là sao?
Vì bạn ra ngoài đi vệ sinh nên tôi đã mượn điện thoại của cô ấy để nhắn tin cho anh, định giả vờ là bạn thân của tôi nhắn cho dễ nói chuyện. Vì tôi không đủ bản lĩnh dùng số của mình nói hết cõi lòng, đành thông qua người bạn. Nhưng khi tôi vừa bấm số của anh thì một cái tên được hiện lên, khiến tôi lặng người, ‘anh yêu’. Điện thoại của cô ấy sao lại lưu tên số của người yêu tôi là ‘anh yêu’. Tôi cố gắng dụi mắt, cố xem mình có nhìn nhầm hay không. Chẳng lẽ, tôi bấm nhầm số chứ làm gì có chuyện đó được.
Tự nhiên, men rượu đi đâu hết, tôi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng vào kho ảnh của cô ấy. Và chết lặng khi nhìn thấy mấy bức hình họ chụp yêu đương, hôn hít tình tứ với nhau.
Tôi òa khóc giữa quán, bao nhiêu người nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi không biết định đi đâu rồi gục bên gốc cây ngồi khóc nức nở. Tại sao lại như vậy, là cô ấy lừa tôi. Cô ấy chính là người đã cướp mất người yêu của tôi, vậy mà lại giả tạo buông những lời ngọt ngào, động viên tôi không nên nghi ngờ anh. Cô ta chính là kẻ đã xen vào cuộc tình này để anh cứ úp úp mở mở không dám công khai mối quan hệ, lợi dụng tôi, lừa dối tôi?
Giờ tôi như người mất hồn, sống không ra sống. Sự mất mát này, sự phản bội này mãi mãi không bao giờ quên. (ảnh minh họa)
Tại sao vậy, chúng tôi là bạn thân, bạn rất thân mà. Tôi đã yêu anh, rồi anh mới quen cô ấy. Sao hai người họ lại nhẫn tâm chà đạp lên tôi. Chuyện tôi yêu anh như thế nào, có thai với anh rồi phá thai, cô ấy là người biết hơn cả nỗi đau ấy. Vậy mà giờ đây, người bạn thân nhất của tôi lại lừa tôi, cướp mất tình yêu của tôi?
Bạn thân ư, tôi chẳng dám tin vào điều đó. Người yêu ư, làm sao tôi có thể yêu được ai nữa? Họ coi tôi là gì khi đã phối hợp với nhau lừa tôi, biến tôi thành kẻ bù nhìn trong mắt họ. Cay đắng hơn tôi còn suốt ngày nhỏ to tâm sự, thủ thỉ tâm tình với chính cô bồ của người yêu.
Giờ tôi như người mất hồn, sống không ra sống. Sự mất mát này, sự phản bội này mãi mãi không bao giờ quên. Tôi biết, tình yêu rồi cũng có ngày nhạt phai, con người rồi cũng thay lòng nhưng anh là người tôi yêu nhất, cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Nếu họ giả dối mà phản bội tôi thì thử hỏi, trên đời này tôi còn biết tin ai nữa.