Khóc hết nước mắt khi quyết định ly hôn, chỉ ít lâu sau Thủy mới ngỡ ngàng nhận ra rằng bây giờ mình mới thực sự được sống.
Độc thân trở lại, tha hồ tung tăng
Nhìn Thủy, không ai nghĩ chị đã 35 tuổi, và mọi người càng choáng váng hơn khi biết con gái chị đã qua tuổi trăng tròn. Thủy giải thích:“Mình lấy chồng sớm, nên 19 tuổi đã sinh con rồi. Giờ con gái đã lớn, đi đâu cùng nhau không ai tin là mẹ con, cứ bảo là chị em thôi”. Khi được khen là quá trẻ so với tuổi, rằng con lớn thế thì từ giờ mẹ chỉ việc vui sống thôi, chị gật đầu cười và tuyên bố một câu làm người nghe sốc nặng: “Cũng nhờ bỏ chồng mà mình được như thế”.
Thủy ly hôn đã chục năm nay, khi con gái mới 6 tuổi và chị không chịu đựng thêm được nữa tính ghen quá đáng của người chồng hơn mình 8 tuổi. Hằng ngày, anh đưa đón Thủy đến cửa hàng văn phòng phẩm mà chị là nhân viên, không bao giờ cho vợ tự đi về. Công việc này cũng chính anh chọn cho Thủy vì đối tượng khách hàng hầu hết là đàn bà hoặc những ông bố “chán ngắt”. Trên đường chở nhau về, anh đưa vợ vào chợ. Ngoài giờ làm, Thủy chỉ có ở nhà, vì giải trí, với chồng chị, là trò phù phiếm chỉ làm hư người.
“Mình là một người sôi nổi, nhiều đam mê, thế nên mình mới yêu phát cuồng và nằng nặc đòi cưới khi mới 18 tuổi. Một người như mình mà bị nhốt như nhốt tù như thế thì chịu sao nổi, tình yêu cũng chết. Khi con vào lớp một, mình nhận ra rằng mới sống với nhau 7 năm, mình mới có 25 tuổi, vậy mà đã cảm thấy dằng dặc như nửa đời người trôi qua. Sợ quá, liệu mình có thể sống như thế dăm chục năm nữa hay không?”, Thủy tâm sự.
Thế là Thủy đưa đơn bỏ chồng, dùng mọi cách ly hôn bằng được. Chị đau khổ khi mới tí tuổi đầu, bạn bè còn chưa kịp kết hôn thì mình đã ly hôn. Nhưng rất nhanh, những niềm vui bị cấm đoán lúc trước khiến chị say sưa lao theo mà quên nỗi dang dở. Trước hết là việc học. Thủy từng đã đỗ đại học nhưng mới được một kỳ thì chồng đã bắt bỏ. Nay, chị thi lại rồi kiên trì theo đuổi cho đến lúc có bằng kinh tế. Nhờ bố mẹ đẻ khá giả, tốt nghiệp xong chị được họ cho vay tiền mở dịch vụ spa, đến nay thì không phải lo lắng gì về tiền bạc nữa.
“Mình là người tháo vát, nên ngay từ hồi còn đi học hay mới ra kinh doanh cũng không để con phải thiệt thòi ngày nào. Con bé luôn được mẹ dành nhiều thời gian như bất cứ ai. Bây giờ nó đã là một thiếu nữ vừa học giỏi vừa biết giao tiếp; nấu nướng, cắm hoa cũng khá, đều một tay mẹ dạy cả”, Thủy khoe.
Bị chồng bỏ được mấy hôm thì cơ quan tổ chức tiệc tùng và karaoke vào buổi tối.
(ảnh minh họa)
Bạn bè Thủy không hiểu nổi chị lấy đâu ra thời gian và năng lượng để làm tốt được nhiều việc một lúc như vậy. Mỹ viện ăn nên làm ra, nhà ở sạch sẽ và tao nhã, từng vật trang trí nhỏ đều được chăm chút. Chị lại còn chia thời gian của mình cho các khóa học thuyết trình, học khiêu vũ, tập yoga, các chuyến đi từ thiện ở miền núi… Việc nào, chị cũng thực hiện một cách say mê hồ hởi như thể không phải chị đang làm, mà đang tận hưởng, thưởng thức chúng.
“Tất cả những cái đó, tôi không thể có được nếu vẫn sống với chồng. Nếu vẫn bị anh ta cầm tù, cuộc sống của tôi sẽ nhạt nhẽo đến cùng cực, không bao giờ có chút niềm vui. Khi đã là người phụ nữ tự do, được sống theo đam mê của mình, tôi mới thấy 7 năm trước đó của tôi bị hoài phí như thế nào”, Thủy nói. Với ký ức về cuộc hôn nhân cũ, dù vẫn yêu và nhận được nhiều lời cầu hôn, Thủy chưa gật đầu chừng nào chưa tìm được người đàn ông thực sự chấp nhận con người chị như vốn có, tôn trọng tâm tư tình cảm của chị thay vì coi vợ là kẻ phục vụ đại gia đình mình.
“Từ khi bị chồng bỏ, đời tôi mới đáng sống”
Đó là tâm sự của chị Thanh Lê, 39 tuổi, sống ở Hà Đông, Hà Nội. Không như Thủy khi “ngộ” ra là lập tức cắt đứt cuộc hôn nhân, Thanh Lê phải vật vã nhiều năm mới có thể đi đến quyết định này. Gần 10 năm trời, chị cúc cung hầu hạ chồng và nhà chồng, dành hết cả sức lực và tiền bạc cho họ dù vẫn bị mẹ chồng đay nghiến, hành hạ, lại thêm chịu đựng nỗi đau bị chồng phản bội hết lần này đến lần khác… Chị khổ sở, cay đắng, nhiều lần nghĩ đến chia tay nhưng rồi vẫn cố chịu bởi nghĩ rằng phận đàn bà phải thế, nếu bỏ nhau thì khổ con, bản thân cũng dang dở, cô đơn, chồng tệ mấy thì có còn hơn không.
Ngay cả khi chồng tuyên bố yêu sâu đậm một người đàn bà khác, đòi bỏ vợ để lấy cô ta, chị vẫn van xin, níu kéo, cố lôi kéo bố mẹ, anh em chồng thuyết phục anh nghĩ lại. Chỉ đến lúc anh đưa người đàn bà đó cùng đám hòm xiểng của cô ta về nhà, chị mới đành hạ bút ký vào đơn ly hôn. Số tiền được chia chỉ bằng 1/5 con số Thanh Lê đáng được nhận, nhưng cũng đủ cho chị mua một căn hộ nhỏ, và còn một ít gửi tiết kiệm phòng thân.
Khi chuyển về nhà mới, Thanh Lê kinh hãi nghĩ rằng mình sẽ không chịu nổi nỗi đau này, sự cô đơn này. Nhưng hóa ra cuộc sống không chồng dễ chịu hơn chị tưởng: “Ngủ quên, mở mắt ra đã gần 7 giờ sáng, tôi hoảng hốt choàng dậy, rồi lại thở phào nằm xuống, tự nhủ mình đâu cần dậy từ 6 giờ để hỏi từng người trong nhà chồng ăn thứ gì trong bữa sáng, rồi lọc cọc đi mua, lúi húi nấu nướng nữa. Giờ tôi có thể ngủ đến 7 giờ rưỡi, ra ngoài ăn sáng rồi đi làm; hai đứa con tự lo được rồi”.
Bị chồng bỏ được mấy hôm thì cơ quan tổ chức tiệc tùng và karaoke vào buổi tối. Như mọi bận, mấy em đồng nghiệp rủ Lê lấy lệ, và chị thích thú nhận ra mình hoàn toàn có thể tham gia. Hóa ra mấy trò giải trí mà Lê vẫn coi là của thanh niên ấy lại khiến chị thấy khuây khỏa, thậm chí vui vẻ nữa. Về nhà lúc 23h30, Lê tự mỉm cười vì không phải lo ai mắng mỏ. Thực ra đến mấy tháng sau, Lê vẫn còn nghĩ về chồng với cảm giác nhói đau nhưng tối hôm đó, chị đã đi ngủ mà không hề nghĩ đến anh ta, không hề tự hỏi anh ta đang làm gì, với ai.
Cứ thế, cuộc sống của Thanh Lê có thêm nhiều nội dung mới mẻ, chưa từng có: đi ăn trưa, cà phê với bạn bè, đi shopping (dù chỉ những đồ cần thiết rẻ tiền nhưng vẫn là nhẩn nha đi lấy vui chứ không phải sấp ngửa mua cho xong để về nữa), đi gội đầu ở ngoài, đi sửa móng tay, massage chân… Và một điều chưa từng có nữa: gặp gỡ bạn bè nam giới; chỉ bạn bè bình thường thôi nhưng trước đây với chị đó là điều cấm kỵ, tội lỗi.
“Bây giờ tôi mới thấy, cuộc sống của mình trước đây đã là địa ngục rồi, không thể tệ hơn nữa, nên khi thoát khỏi nó thì chỉ có tốt hơn mà thôi”, Lê tâm sự. Dù bây giờ chị đã xấp xỉ tứ tuần, thu nhập không cao, chưa có người đàn ông mới, nhưng cuộc sống của chị đã không còn ngạt thở như hồi còn làm vợ. Ai cũng khen chị trẻ và đẹp hẳn ra, khuôn mặt trước đây lúc nào cũng nhầu nhĩ, u uất thì nay đã biết cười, thậm chí nhiều khi rất rạng rỡ.
Lê cho biết, giờ thì chị đã nhận ra rằng, dù có hy sinh hết thảy cho gia đình, có chăm sóc được chồng con chu đáo đến đâu, người phụ nữ cũng không thực sự hạnh phúc nếu không sống cho mình, dù chỉ một chút xíu: “Và tôi cũng vỡ ra một điều, ly hôn không phải là ngày tận thế. Chẳng ai muốn tan vỡ, nhưng khi cuộc hôn nhân ấy chỉ đem lại bất hạnh thì chấm dứt nó là một cách để hồi sinh”.