Chấp nhận tha thứ cho quá khứ của em nhưng anh cay cú, anh vung tiền rồi bắt em phải “đi vá cái ngàn vàng” cho bõ tức.
Khi anh chấp nhận bỏ qua quá khứ, tôi đã mừng vì nghĩ mình gặp được người đàn ông tốt, yêu thương mình thật lòng. Nhưng tôi đâu có ngờ, ẩn sâu trong con người anh vẫn là sự bực bội và cay cú. Anh không cam chịu lấy một người vợ không còn trong trắng như tôi nên mới ép tôi làm cái điều đó.
Trước khi đến với anh, tôi từng yêu một người. Chuyện tình đó khiến tôi mất mát nhiều lắm. Tuổi trẻ với nhiều nông nổi và khờ dại đã khiến tôi phạm sai lầm. Xinh xắn, giỏi giang, nhưng cuối cùng tôi yêu phải người khốn nạn. Sau hơn 3 năm yêu nhau, anh ta bỏ rơi tôi sau khi đã lấy đi của tôi mọi thứ, bao gồm cả sự trong trắng của đời con gái.
Khoảng hơn 1 năm sau đó tôi được giới thiệu cho gặp anh. Anh con nhà gia giáo, tử tế và có công việc ổn định. Thú thực ban đầu khi được người thân giới thiệu gặp gỡ anh, tôi đã rất e ngại. Tôi biết quá khứ của mình, biết bản thân mình không xứng nên cũng có ý thoái thác.
Xinh xắn, giỏi giang, nhưng cuối cùng tôi yêu phải người khốn nạn. Sau hơn 3 năm yêu nhau, anh ta bỏ rơi tôi sau khi đã lấy đi của tôi mọi thứ, bao gồm cả sự trong trắng của đời con gái. (Ảnh minh họa)
Nhưng chính anh là người đã chủ động gần tôi hơn. Anh có vẻ rất thích tôi nên tấn công ra mặt. Thấy anh nhiệt tình nên tôi cũng xiêu lòng. Dần dần, tôi và anh yêu nhau. Tình cảm của chúng tôi được hai bên gia đình rất ủng hộ. Mọi người đều mong chúng tôi sớm kết hôn để ổn định cuộc sống.
Câu chuyện năm xưa cứ canh cánh trong lòng tôi khiến tôi khổ tâm nhiều lắm. Nhiều lần tôi muốn thú thật với anh nhưng cứ e ngại nên thôi. Anh tốt và sống quá gương mẫu nên tôi càng sợ đề cập tới chuyện của mình.
Nhưng việc gì đến cũng phải đến, tôi không muốn giấu diếm, không muốn che đậy mãi vì sống như vậy mệt mỏi lắm. Tôi quyết định nói với anh. Nghe xong, anh im lặng hàng tuần không gọi cho tôi. Tôi biết anh cần thời gian để suy nghĩ. Dù sau chuyện này, anh muốn thế nào tôi cũng chấp nhận.
Giờ tôi phải làm gì, theo ý anh hay là dừng lại để đỡ phải làm cho cả hai đau khổ về sau bởi tôi cảm nhận được anh không thể coi chuyện này bình thường. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng anh gọi cho tôi và bảo tha thứ. Anh nói không muốn ảnh hưởng tới tương lai bởi chuyện quá khứ. Nhất là anh không muốn gia đình buồn. Khi nghe anh nói sẽ bỏ qua, tôi thực sự rất hạnh phúc. Tôi nghĩ mình đã tìm được người đàn ông thuộc về mình.
Vậy mà… 3 tuần sau, anh đưa cho tôi một khoản tiền rồi bảo: “Em tìm chỗ vá víu lại đi, anh không thể chịu nổi cảm giác tồi tệ đó đêm tân hôn, biết là giả dối nhưng còn hơn…”.
Tôi cay đắng nghe những lời anh nói. Tôi hiểu sự hậm hực trong lòng anh và dường như sự tha thứ của anh chỉ là vẻ bề ngoài. Nếu như vậy thì khó sống lắm. Làm sao có thể sống cả đời nếu anh cứ bị ám ảnh về điều đó. Tôi đọc được sự hằn học trong mắt anh.
Giờ tôi phải làm gì, theo ý anh hay là dừng lại để đỡ phải làm cho cả hai đau khổ về sau bởi tôi cảm nhận được anh không thể coi chuyện này bình thường.