Em đã quá sai lầm khi dằn vặt anh bởi chuyện quá khứ, giờ em sẽ chúc phúc cho anh.
Vậy là hôm nay anh cưới. Em ngồi lặng trước gương, ngắm nhìn đôi mắt đã có vết chân chim, nụ cười không còn tươi tắn nữa. Em đã già rồi ư? Hay là tâm hồn em khô héo? Em thấy mình thật tàn tạ và thảm hại. Em đã từng mơ mộng về ngày ngắm nhìn anh thành chú rể. Ngày đó đã tới rồi, nhưng sao tim em đau dữ dội? Phải chăng vì anh thành chú rể nhưng của một cô dâu khác không phải là em?
Em đã từng hỏi anh khi anh nói lời chia tay: “Anh sẽ chờ em tìm được người đàn ông của mình rồi mới lấy vợ chứ?”. Anh đã gật đầu. Vậy mà ngày hôm nay anh lại là người bỏ em lại thêm một lần nữa để tìm hạnh phúc khác cho mình. Anh không chỉ bỏ rơi em một lần mà tới 2 lần. Em cảm thấy hận anh! Nhưng em cũng hận chính mình. Vì bao năm qua, em không hề cho ai cơ hội được bước vào trái tim mình thì làm gì có chuyện em cưới!
Anh đã từ bỏ mọi lời hứa để sống cuộc sống cho riêng mình. Thi thoảng gặp nhau anh vẫn thường trách mắng em: “Sao em không học cách sống cho mình đi, em còn định như thế này mãi tới bao giờ”. Em đều cười khẩy sau mỗi lần như vậy. Không phải em không đau, càng không phải em không cô đơn. Em buồn và tuyệt vọng lắm chứ, em cũng muốn tìm cho mình một người đàn ông khác lau nước mắt cho em, ở bên em mỗi khi em cô độc nhưng sự ngang bướng đã khiến em tự làm khổ mình và làm khổ anh.
Em chối từ tất cả những người đàn ông khác không phải vì em không hợp họ mà vì em cứ muốn hành hạ anh. Em muốn anh phải cảm thấy trăn trở cả đời vì đã bỏ em lại. Em muốn anh bị ám ảnh, muốn anh phải khổ, muốn anh không thể đến bên người khác khi mà em còn đang tàn tạ như thế này. Nhưng em đã quá sai lầm. Em không chỉ tạo ra đau khổ cho anh mà còn cho chính em. Chính em mới là người đau đớn nhiều hơn.
Yêu nhau là duyên số nhưng đến được với nhau hay không là duyên phận. (Ảnh minh họa)
Anh cũng đã cố gắng giữ lời hứa của mình, anh luôn cố chờ em tìm được một người đàn ông khác thay thế anh rồi anh mới ra đi. Nhưng em đã bắt anh phải chờ quá lâu. Em cứ gan lì cố thể hiện rằng em yêu anh nhiều tới nhiều tới như thế nào, tới mức hủy hoại anh và hủy hoại chính mình. Em không biết rằng tình yêu của em là sự ích kỉ. Ích kỉ với cả anh, cả em và những người thân yêu khác.
Cuối cùng thì anh từ bỏ lời hứa. Anh lại làm thế một lần nữa sau khi từng nói rằng “sẽ yêu em mãi”. Em biết anh có cái khó của mình vì bố mẹ anh đã dùng cái chết để ngăn anh yêu em. Anh đã không vượt qua nổi điều đó nên anh dằn vặt mình cả đời vì phụ em. Chính vì thế anh mới luôn ở bên em như một người bạn. Anh muốn vực dậy tinh thần cho em, không thể yêu nhau thì làm bạn trọn đời. Nhưng em ương bướng không chịu giải thoát cho anh khỏi sự dằn vặt đó.
Ngày hôm nay anh cưới vợ. Anh quyết định đi tìm hạnh phúc mới cho mình mà không cần quan tâm xem em ra sao. Anh nói rằng anh cần phải làm thế. Không phải vì anh sợ mất tương lai của mình mà anh sợ mất tương lai của cả hai đứa. Nếu anh không yêu một người khác, không sống cuộc đời riêng của anh thì em còn cứ mãi thách thức, cố hành hạ anh. Nhưng kết cục là em đang hành hạ chính mình. Vì thế anh để em đau thêm một lần nữa. Đau để rồi tỉnh ngộ và sống cho mình…
Em xin lỗi. Em xin lỗi vì đến giờ này mới chịu hiểu ra điều đó. Yêu nhau là duyên số nhưng đến được với nhau hay không là duyên phận. Em đã sai rồi. Em đã làm khổ anh quá nhiều dù cho anh không đáng để bị đối xử như vậy.
Em đánh một lớp son thật mịn, mặc bộ đồ đẹp nhất. Em sẽ đi chúc phúc cho anh và sau đó trở về bắt đầu tìm hạnh phúc cho mình!