Anh và con, đều cần em quay lại chứ không phải nhìn em quay lưng nhớ về người đàn ông nào đó.
Click để cùng Gió lang thang lắng nghe tâm sự trong chương trình Lời thì thầm năm tháng:
"Em thân yêu!
Đã bao lần anh dùng từ đó để gọi em, nhưng… em thản nhiên và không mảy may xúc động. Để rồi, ngày hôm nay, khi ngồi viết cho em những dòng này, trái tim anh đang tổn thương nhiều lắm. Anh đã im lặng và chờ đợi quá lâu, chờ một ngày em hiểu… Nhưng anh sợ, cứ mãi thế này, dẫu có cố gắng đến đâu, tình yêu trong anh cũng sẽ nguội dần. Và, khi ấy, chúng mình sẽ mất nhau. Mà anh thì ngàn vạn lần không muốn thế. Bởi vậy mà anh nói cùng em, để hỏi em một điều rằng, đến bao giờ em mới hiểu, anh mới là chồng em, anh mới là người đàn ông ở lại cùng em trong đời?
Khi chúng mình đến với nhau, anh không phải là kẻ ngốc để không biết rằng, trong tim em có một người đàn ông khác. Người ta nói em lấy anh chỉ để lấp chỗ trống mà người kia để lại. Anh vờ như không thấy. Anh làm theo mách bảo của trái tim mình. Nếu nói anh yêu em, chừng ấy là chưa đủ. Anh còn thương em nhiều nữa. Tình yêu thương đó khiến anh muốn một lần che chở và ôm em vào lòng dù anh biết vị trí của anh trong trái tim em chẳng thể nào sánh bằng người đó.
Anh không nghĩ mình nhu nhược khi vơ lấy một người không yêu mình để cưới. Anh nghĩ mình tự tin để làm em rung động và nhận ra rằng, anh xứng đáng được em yêu hơn gấp bội. Anh bỏ lại sau lưng mọi câu chuyện về quá khứ của em. Đã xác định đến với nhau thì buộc lòng phải quên hết.
Và rồi… chúng mình về chung một nhà!
Anh nỗ lực mỗi ngày để khiến em dần quên đi người đó và thay bằng hình bóng của anh. Sự biến chuyển nặng nề và chậm chạp đó đôi khi làm anh thấy nản. Nhưng… anh không bao giờ bỏ cuộc.
Em làm mẹ, anh được lên chức bố. Niềm hạnh phúc đó càng là động lực thôi thúc anh đừng để nỗi buồn và sự ghen tuông ích kỉ trong lòng mình lớn lên. Anh dặn mình phải cố bao dung và bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Dù… không biết bao lần anh thấy em ngồi bần thần nhìn những tờ giấy cũ… dù không biết bao đêm anh vô tình thấy em khóc khi đọc một dòng tin nhắn từ lâu.
Anh không biết mình có sai không khi để cho em cứ mãi đắm chìm trong quá khứ mà không nói một lời. Có lẽ em nghĩ anh không biết. Thực ra là anh tôn trọng. Anh không muốn cướp của em cái quyền riêng tư nhất là nhớ về một điều gì đó mà em đã từng trân trọng.
Nhưng em à… Thời gian đang trôi dần đi rồi đó! Em không còn là cô gái tuổi đôi mươi với mối tình đầu ấy nữa. Em đã là mẹ của một đứa con thơ và… là vợ của một người đàn ông. Những gì của quá khứ đã đến lúc… khép lại rồi em! Em không cần phải xóa sạch chúng, anh không bắt em làm thế, nhưng xin đừng để những thứ đã qua làm ảnh hưởng đến tình yêu hiện tại.
Đến bao giờ em mới chịu hiểu, anh ta dù tốt đến cỡ nào cũng đã là người không dám cùng em đồng hành trong cuộc đời? còn anh, dẫu không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng chí ít anh là người đã nắm tay em nguyện đi tới khi răng long, đầu bạn? Tại sao cứ phải mãi tiếc nuối một kẻ bỏ rơi mình và bỏ rơi một người ngày ngày muốn được gần em.
Tình yêu, sự chịu đựng, kiên nhẫn và cả đợi chờ đều có hạn sử dụng. Nếu có thể anh sẽ cố gắng chờ em thêm nữa. Nhưng chính anh cũng không biết được rằng, đến bao giờ anh không còn có thể chấp nhận thêm được nữa, vì thế, mong em hãy sớm nhận ra rằng, điều gì mới là quan trọng với em lúc này và cả mai sau.
Anh không trách cứ em, chỉ mong em hiểu được! Anh và con, đều cần em quay lại chứ không phải nhìn em quay lưng nhớ về người đàn ông nào đó. Anh không muốn bước ra khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng anh chỉ có thể ở lại, khi em là người níu giữ chân anh”.