Em làm mình làm mẩy nói lấy tôi đã chẳng được cái gì còn lắm chuyện, nhà người ta cưới xong cho đất cho nhà, còn nhà tôi có được gì...
Câu chuyện này kể ra có nhiều sẽ mắng tôi nhưng thú thực tôi cảm thấy bản thân không sai tới mức để em làm như vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn hủy hôn nhưng lại không dám, hơn nữa 2 nhà cũng đã chuẩn bị cả rồi, tôi mà hủy hôn bố mẹ tôi biết giấu mặt vào đâu.
Chẳng là tôi và Quyên yêu nhau gần 3 năm mới kết hôn, Quyên tính tình hơi tiểu thư, nhiều lần tôi muốn chia tay nhưng em dọa chết nên lại thôi. Quyên tốt tính lại xinh đẹp nhưng ngoài 2 thứ đó ra em chẳng có gì khác, 27 tuổi em đổi hết từ việc này sang việc khác, xin việc nào cho em cũng không ưng ý, đi làm vài ngày là bỏ.
Lúc thì em bảo sếp không thích em, lúc thì xa quá... 2 đứa ở cùng nhau nên tôi cũng không tiện nói, tiền sinh hoạt, ăn tiêu mọi thứ của Quyên đều là do tôi chu cấp. Cũng may tôi đi làm có chút lương cao, đủ cho 2 đứa sống dư dả ở Hà Nội nếu không chắc không yêu được em.
Quyên tính tình hơi tiểu thư, nhiều lần tôi muốn chia tay nhưng em dọa chết nên lại thôi. Ảnh minh họa.
Nói ra vậy không phải kể xấu em mà là để mọi người hiểu, sống cùng Quyên tôi dã chịu đựng đủ thứ, vậy mà em không biết điều. Hồi tháng trước mẹ tôi nói hay là 2 đứa cưới đi vì yêu cũng lâu rồi hơn nữa bà tôi đang ốm, nếu bà mất tôi phải để tang không thể cưới được như vậy rất lỡ chuyện. Bố mẹ nói mãi, mà giờ sống với nhau cũng chẳng khác gì vợ chồng nên tôi bàn với Quyên hay là cưới sớm 1 chút. Đám cưới được chuẩn bị nhanh chóng, 2 bên nhà gặp nhau rồi ăn hỏi chớp nhoáng, không có gì thay đổi thì tháng 11 dương này là tổ chức cưới.
Hôm nọ về quê có dịp nghỉ nên tôi làm đăng kí kết hôn với Quyên luôn, vì 2 đứa ở Hà Nội nên buổi chiều hôm ấy mẹ tôi gọi em vào đưa em 30 triệu để sắm đồ cưới, tủ bàn theo ý thích. Tôi cứ nghĩ 30 triệu là nhiều, chúng tôi cưới không cho bố mẹ tiền thì thôi đi, bố mẹ đã cho nhiều như vậy mà Quyên còn không biết điều phụng phịu suốt cả tuần.
Buổi tối mẹ tôi gọi lên, bảo với Quyên mẹ định mua cho Quyên dây chuyền trao ngày cưới thay vì kiềng như mọi người - vừa mỏng manh mà sau này bán cũng không được mấy, thay vào đó mua dây em còn đeo được. Chẳng biết 2 mẹ con nói chuyện thế nào Quyên đùng đùng nổi giận, tắt phụp máy. Mẹ tôi gọi cho tôi nói tôi xem lại thái độ của vợ mình, chưa gì đã như thế sau này định trèo lên đầu lên cổ nhà trai ngồi.
Tôi hỏi Quyên có chuyện gì em cứ ngồi xị mặt 1 chỗ, tôi phân tích ngược xuôi cho em hiểu rằng việc bố mẹ cho thế nào thì mình mừng như thế chứ bố mẹ không có trách nhiệm phải bao nuôi mình, mình lớn rồi phải tự lập đâu thể dựa dẫm được mãi. Em làm mình làm mẩy nói lấy tôi đã chẳng được cái gì còn lắm chuyện, nhà người ta cưới xong cho đất cho nhà, còn nhà tôi có được gì, 30 triệu còn chưa đủ cho em đổi điện thoại mới nữa là mua sắm đồ cưới.
Tôi sốc trước lối suy nghĩ của em nên có lời qua tiếng lại, to tiếng. Tôi chán quá nên định bỏ ra ngoài 1 lát đợi bình tĩnh rồi về thì e bất ngờ giật tóc tôi lại nói tôi phải ở cãi nhau xong mới được đi. Trong lúc tức giận tôi có tát em 1 cái, chửi thề vài câu rồi bỏ ra ngoài mặc em ở nhà. Lúc tôi về thì Quỳnh đã đi ra ngoài.
Em làm mình làm mẩy nói lấy tôi đã chẳng được cái gì còn lắm chuyện. Ảnh minh họa.
Buổi tối tôi đang ngủ thì bỗng dưng có mấy người ập vào phòng, đánh đấm tôi túi bụi, tôi không quen họ nhưng họ cứ miệng thì chửi chân thì đạp. Cho tới lúc tôi bị đánh lả người, mặt mũi người ngợm thâm tím họ mới dừng lại. Họ vừa dừng thì Quyên bước vào với tờ giấy khám thai, em vứt vào mặt tôi nói đã có thai 2 tháng, bây giờ tôi còn giở thói vũ phu làm em chỉ muốn ly hôn. Bây giờ trước mặt anh em nhà em, tôi phải ra quyết định, bỏ con hay giữ, cưới nữa hay thôi, nếu muốn bỏ mai đi bỏ rồi ra tòa ly hôn ngay, không có cưới xin gì nữa.
Trước sự căng thẳng của Quyên tôi phải quỳ xuống xin lỗi em vì đã nặng tay, hơn nữa bây giờ có con rồi làm sao mà nói bỏ là bỏ được, tôi chỉ còn cách thỏa hiệp. Thế nhưng nghĩ tới những ngày tháng sau này ở với 1 bà vợ vừa đanh đá, đỏng đảnh, lại không đi làm, thích đòi hỏi như này tôi thực sự ngán ngẩm.
Từ ngày việc kia xảy ra tôi đối với Quyên chỉ còn trách nhiệm, yêu đương chẳng hiểu biến đi đâu hết cả, bây giờ phải làm sao?