Tôi thực sự bức xúc. Chẳng ngờ chuyện tiền mừng lại khiến chồng nổi giận với mình.
Bước ra khỏi căn nhà đó, nước mắt tôi rơi mà lòng nặng trĩu.
Cuộc đời này lạ lắm, có những người từng nắm tay mình, từng cùng mình mơ về tương lai, cuối cùng lại biến thành người xa lạ nhất.
Bị chồng cũ chế giễu, tôi vẫn giữ nụ cười, rút điện thoại ra, mở một tấm hình rồi giơ cho anh ta xem.
Tôi không kìm được, tự tát vào mặt mình 2 cái thật mạnh, vì giận vợ, nhưng còn giận chính bản thân mình hơn, vì quá tin người.
Nghe những lời dì giúp việc nói, mặt tôi nóng ran, nước mắt cứ trào ra.
Có những chuyện trong đời, dù đã nghĩ là quên rồi nhưng khi đối diện lại, lòng vẫn nhói đau.
Người ta vẫn nói, tiền bạc dễ gây mất lòng, đặc biệt là giữa người thân trong gia đình. Tôi từng không tin điều đó, vì nghĩ tình cảm chân thành có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng sau câu chuyện...
Tôi đứng chết lặng giữa phố, nước mắt cứ thế rơi.
Khi nhìn thấy tôi, chồng cũ quay người bỏ vào trong, nét mặt thoáng qua một chút xót xa. Tôi nghĩ mình nên đi về, thì cô dâu của anh bỗng bước ra.
Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, muốn được nghỉ ngơi, có thời gian đi câu cá, chơi cầu lông hay tập thể dục như những người đàn ông khác mà sao khó quá thế này.
Tôi tức giận yêu cầu chồng cũ hủy đám cưới để quay về với gia đình cũ, anh không thể tệ bạc với mẹ con tôi được. Vừa nói, tôi vừa khóc trong sự bất lực, không biết phải làm sao để níu kéo...
Khoảnh khắc bố ruột tìm đến, tôi hận, chỉ muốn cắt đứt quan hệ với mẹ nuôi.
Vừa nhìn thấy mặt bố Thành, tôi đã hỏi han tình hình bệnh tim của bác thế nào, sau khi thay tim có tốt không? Bác ấy ngơ ngác không hiểu tôi đang nói gì nữa?
Khi chị đến thì mẹ con tôi vừa ăn trưa xong, đang ngồi nói chuyện. Như mọi ngày, tôi không rửa bát và định ngồi nói chuyện với chị chồng, thế mà mới nói được vài câu, mẹ chồng quát.
Tôi từng nghĩ rằng sau khi ly hôn, cuộc đời mỗi người sẽ rẽ sang một hướng khác, không còn vướng bận hay quan tâm đến nhau nữa. Thế nhưng, có lẽ đời không bao giờ đơn giản như những gì ta...
Tôi và chồng cũ ly hôn được gần một năm rồi, nhưng ký ức về bữa cơm hôm ấy, bữa cơm mà bố chồng hẹn riêng tôi đi ăn, đến giờ vẫn khiến tôi xúc động mỗi khi nhớ lại.
Chiếc bàn gỗ nhỏ ấy vốn là nơi chúng tôi hay để tách trà, vài cuốn tạp chí, đôi khi là đồ chơi của con...
Cuộc đời đúng là có những chuyện trớ trêu đến nực cười.
Chuyện lan ra khắp làng. Ai cũng khen bố tôi làm đúng.
Tôi đã từng có một người vợ tuyệt vời, người mà tôi nghĩ mình sẽ đi cùng đến hết cuộc đời.
Phiền não cũng là một ngày, vui vẻ cũng là một ngày, chi bằng để bản thân buông bỏ, nghĩ thoáng ra, mới có thể gặt hái được sự bình yên và tự tại trong những ngày tháng bình dị nhất.