“Hóa ra sự cô độc cũng có thể mang một người ra đi khỏi chúng ta theo cái cách cô độc nhất”.
Thế là chị ấy ra đi. Sáng ra chồng chị thấy chị nằm lặng lẽ, thảnh thơi trên đất ngay cạnh chiếc nôi của đứa con chị trên căn gác tầng 3. Một làn gió lạnh buốt hiếm hoi sượt qua, và tấm khăn siết chặt trên cổ chị cũng nhẹ bay. Cái thất thần trong đôi mắt và tiếng gọi chìm trong vô vọng của anh chỉ đủ để gọi mọi người trở về, không đủ để đánh thức một tâm hồn đã ngủ, một trái tim đã thôi không còn lưu luyến cuộc đời.
Thế là chị ấy ra đi. Người ta mặc cho chị bộ quần áo mới. Người ta gập vài bộ quần áo mới cho chị mang theo. Người ta cũng đặt vào lòng chị vài cái áo váy của đứa con 5 tháng đã mất, cái chuông tay, cái khăn bóng bay, 1 chiếc lắc bạc. Mọi thứ vẫn còn ấm lắm, hơi thở, mùi hương và những nếp gấp của tin yêu và tuyệt vọng.
Thế là chị ấy ra đi, đi cùng đứa con cách đây vài tháng đã khóc thất thanh một lần rồi im bặt hẳn. Chị đã chết lặng và chìm trong miên man, 3 ngày hay 5 ngày, để khi tỉnh dậy người ta cũng đã đưa con chị đi rồi. Chị bơ vơ trong thế giới của thực tại. Chị miên man trong tiếng ru ầu ơ, tiếng nựng nịu đứa bé trong niềm hân hoan mà chan đầy ai oán. Đứa bé ấy tâm hồn vô thức, không nhận biết, và người ta bảo lớn lên nó cũng ngây ngô như thế. Đứa bé ấy, nụ cười của nó ngây dại, khuôn mặt nó ngây dại, nhưng hình như tiếng mẹ nó hát chạm vào đâu đó trong trái tim quá đỗi bé bỏng của nó, một chút ngẩn ngơ, để mà đôi mắt nó cũng có lúc nhìn về phía mẹ nó đầy tội nghiệp.
Thế là chị ấy ra đi, chị ấy bỏ lại những sáng tinh sương đứng thẫn thờ bên cửa sổ. Con chị đi chẳng kịp để lại cho chị điều gì, chỉ duy nhất là sự vô thức. Vô thức với người đang sống, vô thức với chính mình. Con người hoạt bát nói cười, đã đau đã chết dần.
Thế là chị ấy ra đi, ra đi kể từ cái giây phút chị thấy mùi hương 1 người đàn bà khác quyện trong đệm gối của chị. Thấy một màu mắt khác trong đôi mắt người đàn ông đi bên chị hàng ngày. (Ảnh minh họa)
Thế là chị ấy ra đi, ra đi kể từ cái giây phút chị thấy mùi hương 1 người đàn bà khác quyện trong đệm gối của chị. Thấy một màu mắt khác trong đôi mắt người đàn ông đi bên chị hàng ngày. Chị thấy thói quen yêu đương lạ ở 1 nơi và ở 1 con người quá đỗi quen. Chị đã muốn ra đi kể từ ngày đó, ngay cả khi đứa con đang lớn dần trong chị. Đời chị lúc nào cũng ngập ngụa giữa ảo và thực, giữa say và tỉnh, giữa thật và giả, giữa đắng chát và ngọt ngào
Thế là chị ra đi, cũng có thể từ cái ngày chị đón đứa con và ôm nó vào lòng. Nhiều người quay mặt, nhiều người khóc nấc, nhiều người thở dài, chỉ có chị là im lặng. Chị dọn lên căn gác trên cùng trong căn biệt thự xa hoa, căn gác có nhiều nhất ánh nắng mặt trời hàng ngày. Ấm và sáng. Cũng là căn gác đón hết cả ánh trăng, lạnh và mỏng, giá và hoang hoải nhớ. Cha của đứa con tội nghiệp có những đêm cũng tìm lên căn gác ấy, mùi hương của 1 người đàn bà khác vấn vít nơi cổ áo, mái tóc và đôi môi anh. Chị mỉm cười, nụ cười lạnh hơn ánh trăng. Màu của đêm lẫn trong màu của gió trống. Vắng. Hẫng!Cũng có lần chị đã vô thức mà ôm chầm lấy tấm lưng của anh, nhưng rồi chị lại buông, phải, chị buông!!! Anh đâu có bỏ chị, vẫn đi về nơi này, vẫn gọi chị là vợ, chỉ là trái tim anh, chỉ là tâm hồn anh, chỉ là đam mê của anh đã ra khỏi cuộc đời chị từ bao giờ thôi mà. Níu à, níu sao được yêu thương?
Thế là chị ra đi, bỏ lại những hoàng hôn yên lặng, cái yên lặng của căn phòng có trẻ con mà chẳng bao giờ có tiếng khóc. Tiếng chuông gió nhẹ bấc mà day dứt, lắc lư trong nhịp điệu của sự cô độc. Nó dữ dội lắm, mãnh liệt lắm, cô độc mà sâu sắc đến thể thì trái tim chị, ngạt và nhàu nát đến độ nào. Màu hoàng hôn chiếu xiên căn phòng, bụi và bạc, chìm trong đôi mắt đã thôi nhìn về xa xăm.
Thế là chị ra đi, bỏ lại mọi sự để về một thế giới khác, thế giới dọc triền đê, nơi ánh sáng của thế gian vẫn chiếu rọi, nơi có dòng nước mát trong đượm trong hơi gió từ tận tinh mơ đến tối mịt, nơi những đứa trẻ vui đùa, những cặp tinh nhân trốn nhà hò hẹn, nơi những người từng trải ngồi trầm tư cho quãng đường đời của họ. Chị về một thế giới khác, nơi mà trong tâm tưởng chị những lúc còn tỉnh táo tin rằng có chỗ cho chị.
Thế là chị ra đi, cơn nóng nực chạy theo đoàn người đưa tiễn chị. Chạy đến nơi rồi, nó mệt nhoài để cho cơn mưa đầu hạ đưa tiễn chị đến ngôi nhà mới ấy. Tối. Tĩnh. Kín. Chị bình yên thật rồi.
“Hóa ra sự cô độc cũng có thể mang một người ra đi khỏi chúng ta theo cái cách cô độc nhất”. (Ảnh minh họa)
“Là gió thổi, là mưa rơi, rồi nắng chát
Là những mùa hoa chị thôi chờ đợi
Là sương mai, là hoàng hôn, là đêm xám
Là những chặng đường chị thôi bước tiếp
Và
Chị nằm lại mãi nơi nay
Vấn vít trong hoa cỏ may
Níu
Níu chân người”
Cho 1 người đàn bà tôi quen, cho một mùa hạ nhiều niềm đau.
Huyền Nhung, Hà Nội - Tháng 6