Dạy trẻ là việc rất khó, làm sao biết được ngưỡng nên nghiêm khắc đến đâu, nên yêu chiều con cái đến mức nào, hoàn toàn là do nhận thức và cảm nhận của mỗi người.
Hồi bé con gái tôi cần ngậm hàm nhựa để nắn chỉnh răng, nhưng nó nhất định không chịu nghe lời. Đến năm lớp tám, biết răng mình xấu con tôi trách: "Sao hồi đấy mẹ không nghiêm khắc với con?".
Tôi choáng quá. Có nhẽ nào mình đã không đủ kiên trì, không tìm mọi cách để thuyết phục, để ép con bé phải nghe theo điều mà mình cho là đúng là tốt với con.
Con gái tôi lúc bé hiếu động quá mức làm tất cả mọi người phải mệt mỏi. Nó không ngồi yên, không làm được cái gì hơi tỉ mỉ một chút, nhảy lên nhảy xuống suốt ngày, la hét cười đùa không kiềm chế được. Bác sỹ và chuyên gia tâm lý chẩn đoán là tăng động giảm chú ý.
Con gái lúc nào cũng chạy nhảy, không chịu ngồi yên. (Ảnh minh họa)
Vào học lớp 6, ngay những buổi đầu cháu đã bị phạt vì nói chuyện với bạn cô nhắc không nghe. Cô giáo yêu cầu ra khỏi lớp, con sợ là chủ yếu nên đứng yên, cô cho là con lì lợm hay cố tình chống đối liền cho 2 bạn lôi ra ngoài. Hoảng sợ nên cháu đã khóc rất nhiều.
Cô mời phụ huynh đến gặp và tôi cũng trao đổi về bệnh của cháu. Là mẹ tôi biết con mình tăng động, gây mất trật tự lớp, nhưng cũng hiểu con mình không phải là đứa hư láo, chống đối.
Cô giáo từ đấy rất thông cảm và hỗ trợ bằng cách cho con luôn ngồi bàn đầu ngay sát bục giảng. Tuy nhiên, trao đổi với một số nhà giáo khác, họ cũng có ý kiến đồng quan điểm là không nên dùng hình thức phạt cưỡng bức lôi trẻ ra ngoài.
Thực ra, dạy trẻ là việc rất khó, làm sao biết được ngưỡng nên nghiêm khắc đến đâu, nên yêu chiều con cái đến mức nào, hoàn toàn là do nhận thức và cảm nhận của mỗi người.
Từ bé cho đến lớn mỗi khi đi siêu thị, ngoài những thứ cần thiết đã mua, con tôi luôn đòi rất nhiều đồ chơi, kẹo bánh như mọi đứa trẻ khác. Tôi luôn nói, con có thể chọn lấy một thứ con thích nhưng chỉ một thứ thôi.
Tôi không muốn khắc nghiệt quá nhưng cũng không muốn chiều chuộng mua hết những thứ con đòi. Thường thì nó phải vất vả lắm để quyết định nên chọn thứ gì. Nghiêm khắc thế cũng không dễ chịu gì vì phải nghe con lèo nhèo kêu khóc một hồi.
Hết năm học lớp 8, con theo mẹ đi nước ngoài. Nhờ vậy mà cháu được hưởng cả hai nền giáo dục trong và ngoài nước.
Thực tế là hồi ở Việt Nam con học kém, mặc dù đi học thêm rất nhiều. Ngoài học thêm hai môn toán, văn với thầy cô ở trường, cháu còn được một bác dạy kèm tay đôi giảng lại tất cả các môn toán, lý, hoá tuần 3 buổi tối.
Tôi không dám cho học thêm tiếng anh vì sợ con quá mệt. Những tối con đi học thì mẹ cũng mang theo laptop ngồi làm việc ở quán cafe để khỏi phải lộn đi lộn lại. Nhiều khi một tay lái xe máy, một tay vòng ra đằng sau giữ con vì nó mệt ngủ thiếp đi mất.
Học thế nhưng kết quả là vẫn dốt! Bố mẹ đều tiến sỹ, master nên ban đầu chúng tôi kỳ vọng rất nhiều, sau giảm dần giảm dần, cuối cùng chỉ mong sao con không đúp.
Con phải học thêm rất nhiều nhưng cũng chỉ đủ để lên lớp. (Ảnh minh họa)
Ra nước ngoài, ban đầu con phải học chương trình tập trung cho trẻ nhập cư mất một năm. Kiến thức toán, lý, hoá, sinh đều chậm hơn so với chương trình trong nước rất nhiều. Về nhà hầu như không có bài tập, không học thêm. Con thích trường lớp, yêu cô giáo.
Bất cứ tiến bộ nhỏ nào cũng được thầy cô khen ngợi nên con rất phấn khởi. Chỉ sau một năm con đã được chuyển sang lớp cho trẻ nhập cư có trình độ cao hơn. Và sau một năm nữa thì với bảng điểm tốt nghiệp khá con được quyền chuyển đến bất kỳ trường trung học nào.
Ở trường mới, tuy phải học qua một ngôn ngữ khó nhưng kết quả học tập năm đầu không đến nỗi tệ và đến năm thứ hai con đã là học sinh giỏi của lớp và là một trong 12 bạn học sinh danh dự được nhận phần thưởng cuối năm của cả trường.
Ở một môi trường mới nhiều tự do hơn nên các bạn học hành cũng trễ nải hơn (không học thì đi làm sớm, không nhất thiết phải học đại học) và nhiều bạn không "ngoan" (theo quan niệm của giáo dục của ta như nói chuyện, làm việc riêng, cãi nhau tay đôi với thầy cô, đánh lộn, hút thuốc trong trường...) thì tôi lại thấy may mắn là con mình ít nhiều đã có cái gốc của nền giáo dục nghiêm khắc của Việt Nam.
Con chịu khó học hành, có định hướng rõ ràng muốn học gì sau này làm gì, không đua đòi, nhất là tôn trọng thầy cô giáo.
Không thể nói hết đoạn trường cùng con trải qua 16 năm đầu đời, mà phần lớn là vận lộn với bệnh tật, cá tính, sự học nhọc nhằn và tâm sinh lý bướng bỉnh của tuổi mới lớn.
Phần thưởng quý giá nhất của đời làm mẹ là khi tôi vô tình đọc được một tâm sự con gái viết lên Facebook gần đây: "Trong đời luôn có những người rất quý giá đối với bạn. Nhưng không có ai bằng Mẹ, người cho ta cuộc sống, người luôn yêu ta vô điều kiện. Không có sức mạnh nào mạnh hơn tình yêu người mẹ, người luôn sẵn lòng hy sinh vì ta. Mẹ ơi con yêu mẹ".
Ôi con gái tôi đã lớn tự lúc nào. Cảm ơn con đã dạy mẹ làm mẹ.