Ngày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương già. Ngài có ba người con trai. Ba chàng hoàng tử đều rất khôi ngô tuấn tú. Họ còn rất giỏi cưỡi ngựa, săn bắn, đặc biệt là bắn cung, cho dù chim có bay cao bay xa đến thế nào, họ cũng bắn trúng.
Một hôm, quốc vương gọi ba người con đến và nói rằng: “Các con yêu quý, bây giờ cha đã già rồi, các con cũng đã khôn lớn, cha rất muốn tìm vợ cho các con.”
“Thưa phụ vương, cha muốn chúng con kết hôn cùng ai ạ?” Ba người con hỏi.
“Các con ơi, mỗi người hãy cầm một mũi tên, đến đồng cỏ và bắn tên, mũi tên rơi xuống nơi nào, các con hãy đến nơi đó tìm vợ.” Quốc vương nói.
Nghe lời cha nói, ba hoàng tử cầm cung tên bước đến đồng cỏ. Hoàng tử cả bắn mũi tên rơi về phía Đông và lấy con gái của một gia đình quý tộc. Hoàng tử hai bắn mũi tên về phía Nam và lấy con gái của một thương nhân. Hoàng tử út đành bắn mũi tên về phía Tây, vì phía Bắc là hoàng cung của họ rồi, nhưng mũi tên vừa bắn ra, chẳng biết bay đi đâu, tìm mãi mà không thấy.
Cuối cùng, hoàng tử út cũng tìm thấy mũi tên trong một đầm nước, nhưng điều kì lạ thay là một con ếch xanh đang ngậm chặt mũi tên của chàng. Chẳng còn cách nào khác, hoàng tử út đành phải ôm con ếch trở về nhà.
Quốc vương thấy thế rất vui, không ngờ các chàng hoàng tử lại nhanh chóng tìm được vợ như vậy. Ngài gọi các con đến và nói: “Ta muốn xem ai trong số ba người vợ của các con thêu thùa may vá giỏi. Hãy bảo vợ các con ngày mai mỗi người mang đến tặng ta một chiếc áo nhé!”.
Hoàng tử cả và hoàng tử hai nghe xong, vui mừng về nhà. Chỉ có hoàng tử út là rầu rĩ.
Hoàng tử út vừa bước vào nhà, ếch xanh liền nhảy ra, hỏi: “Sao chàng lại ủ rũ thế?”
“Phụ vương ta bảo mỗi nàng dâu may cho ngài một chiếc áo, ngày mai đem đến. Nhưng ngay cả tay nàng cũng không có thì may thế nào?” Hoàng tử út buồn bã nói.
Ếch xanh nói: “Chàng cứ yên tâm ngủ đi, ngày mai em sẽ đưa áo cho chàng để mang vào cung.”
Hoàng tử út cho rằng ếch xanh khoác lác nên không thèm để ý đến và lên giường nằm ngủ.
Ban đêm, ếch xanh nhảy ra khỏi cửa, cởi bỏ da ếch, biến thành một cô gái xinh đẹp. Nàng vỗ tay và nói: “Bà vú ơi, trước khi trời sáng hãy chuẩn bị cho cháu một chiếc áo thật đẹp nhé!”
Buổi sáng hôm đó, hoàng tử út tỉnh dậy, một chiếc áo thêu hoa văn tinh xảo đã được gấp gọn gàng để ngay ngắn trên bàn. Chàng vui mừng cầm lấy và đem đến tặng quốc vương.
Lúc này, quốc vương đang xem chiếc áo hoàng tử cả mang đến. Ngài chỉ nhìn qua và nói: “Chiếc áo có màu tối thế này, chỉ mặc được trong phòng tối mà thôi!” Sau đó, ngài xem chiếc áo hoàng tử thứ hai mang đến và nói: “Chiếc áo bẩn thế này, chỉ có thể mặc trong phòng bếp!” Cuối cùng, khi nhìn thấy chiếc áo do hoàng tử út mang đến, quốc vương liền dành lời khen ngợi: “Chiếc áo đẹp quá, ta có thể mặc vào ngày lễ tết rồi.”
Không bao lâu, quốc vương lại gọi ba hoàng tử đến và nói: “Bảo vợ các con làm cho ta một chiếc bánh mì nướng và mang đến vào ngày mai, ta muốn biết ai sẽ là người nấu ăn ngon nhất trong số vợ các con.”
Hoàng tử cả và hoàng tử hai vui mừng trở về nhà. Chỉ có hoàng tử út lo lắng đi về, nói chuyện này với người vợ ếch xanh.
Ếch xanh nói: “Chàng đừng buồn nữa, hãy để thiếp tự giải quyết chuyện này.”
Lần này, hai người chị dâu đã sai một bà lão đến xem trộm ếch xanh nướng bánh thế nào. Ếch xanh đã đoán ra ý đồ của họ nên cố ý hòa bột, rồi đổ bột vào bếp lò và đóng bếp lò lại. Bà lão nhìn thấy thế, vội vàng chạy về bẩm báo với hai người chị dâu. Do đó, họ làm bánh theo phương pháp của ếch xanh.
Khi bà lão đi khỏi, ếch xanh liền nhảy ra khỏi cửa, lột tấm da ếch và biến thành một cô gái xinh đẹp. Nàng vỗ tay và nói: “Bà vú ơi, trước khi trời sáng, hãy nướng cho cháu một chiếc bánh mì vừa thơm vừa mềm nhé!”
Ngày hôm sau, hoàng tử út tỉnh dậy, nhìn thấy trên bàn có chiếc bánh mì to, chàng vui mừng lắm, vội vàng mang chiếc bánh mì vào tặng quốc vương.
Lúc đó, quốc vương đang tức giận vì thấy chiếc bánh mì đen sì do hai hoàng tử mang đến, ngài bèn hạ lệnh đem vứt hết đi. Khi hoàng tử út mang chiếc bánh mì đến, quốc vương vui mừng nói:
“Đúng rồi, đây mới là món ăn trong dịp lễ tết chứ!” Sau đó, quốc vương nói với ba chàng hoàng tử, ngày mai hãy dẫn vợ của mình đến tham gia yến tiệc.
Hoàng tử út buồn bã trở về nhà. Ếch xanh lại nhảy ra hỏi: “Bánh mì không ngon à chàng?”
Hoàng tử út cười khổ não và nói: “Bánh mì ngon lắm. Có điều phụ vương lại bảo chúng ta ngày mai dẫn vợ đến tham gia yến tiệc. Nàng chỉ là một con ếch xanh, làm sao có thể tham gia yến tiệc được chứ?”
Ếch xanh nói: “Chàng đừng buồn nữa, ngày mai chàng hãy đi trước, thiếp đi muộn một chút. Khi nghe thấy tiếng sấm, chàng hãy nói: “Người vợ ếch xanh yêu quý của ta ngồi trong chiếc hộp nhỏ đã đến rồi”.
Buổi tối hôm sau, yến tiệc bắt đầu. Hai người anh đều dẫn theo cô vợ xinh đẹp tham dự tiệc. Chỉ có hoàng tử út đi một mình. Mọi người đều cười nhạo chàng và hỏi: “Sao chàng không dẫn vợ theo?”
Hoàng tử út đành giả vờ không nghe thấy gì. Khi mọi người bắt đầu ăn uống, bỗng từ bên ngoài vọng vào tiếng sấm đùng đùng. Ai cũng sợ hãi, cho rằng sắp mưa to.
Hoàng tử út vội vàng nói: “Người Vợ ếch xanh yêu quý của ta ngồi trong chiếc hộp nhỏ đã đến rồi.”
Đúng lúc đó, một cỗ xe ngựa vàng bốn bánh do sáu con ngựa trắng kéo chạy như bay đến và dừng lại trước cổng cung điện. Từ trên xe bước xuống là một cô gái xinh đẹp. Nàng mặc bộ lễ phục lộng lẫy, đội chiếc vương miện thủy tinh sáng lấp lánh. Ai cũng ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng, cho đến khi nàng bước đến bên cạnh hoàng tử út, họ mới hiểu rằng đó là vợ của hoàng tử út.
Thực ra, ếch xanh chính là công chúa nước láng giềng, vì quá nghịch ngợm nên vua cha của nàng đã hạ lệnh cho một bà tiên tốt bụng dạy dỗ nàng. Không ngờ, công chúa rất thích biến thành ếch xanh nên đã bảo bà tiên biến mình thành ếch xanh. Lúc này, hoàng tử út là người vui mừng nhất. Và từ đó hoàng tử út cùng công chúa ếch xanh cùng nhau sống hạnh phúc.