30 tuổi, tôi chưa có nổi một mối tình gọi là nghiêm túc, có thể tính chuyện tương lai. Sợ năm nay Tết đến, lại phải đối mặt với bao nhiêu câu hỏi khó nghe. “Bao giờ em lấy chồng? Đã có mối nào chưa? Kén quá đấy mà?’.
Nhiều người còn nhìn bằng con mắt nghi ngờ, tại sao một cô gái cũng khá là xinh xắn, đi làm ở thành phố, có công việc ổn định như vậy lại mãi không có người yêu. Tôi hiểu trong lòng họ nghĩ gì… Thôi thì miệng lưỡi thiên hạ, biết sao cho vừa lòng?
Năm nay, bố mẹ đã gọi điện từ rất lâu bảo, Tết này nhất định phải đưa người yêu về ra mắt, cho bố mẹ yên tâm. Băn khoăn lắm, không biết đưa như thế nào và đưa ai. Nghĩ bụng thuê một người. Nhưng thuê thì ai về với mình dịp Tết.
Nhân chuyến đó, có mấy chị cơ quan giới thiệu cho tôi vài mối. Thấy bảo được lắm nên tôi cũng gật đầu đồng ý thử đi hẹn hò xem sao. Dù sao cũng phải lấy chồng chứ tôi không có ý định sẽ ở vậy cả đời.
Buổi tối ấy, tôi gặp một người, được chị bạn giới thiệu là làm ngân hàng, tốt tính, hiền lành, mỗi tội không đẹp lắm. Đến nơi thì tìm mãi không được chỗ anh ấy ngồi. Vì anh ấy chọn chỗ hiểm, ở tận trên tầng mà lại sát góc nhà vệ sinh. Bảo sao anh chọn chỗ này thì bảo ‘anh vừa đi nhậu với mấy anh bạn về, ngồi đây cho tiện…’. Tôi xỉu luôn, mới gặp mà ăn nói tự nhiên thật…
Nói chuyện đi nói chuyện lại bâng quơ thì anh nhận một cuộc gọi. Anh bảo người ấy đến quán cà phê này. Tôi thấy hơi lạ. Hẹn hò riêng mà lại thế à, anh định tình tay ba hay sao? (Ảnh minh họa)
Nói qua vài câu biết anh làm ngân hàng, tôi cũng mừng mừng. Ở, làm ngân hàng có uy lắm chứ, mà chắc là cũng có tiền, có tương lai. Mặt anh hơi nhiều ‘hoa’ nhưng được cái ăn nói dễ nghe, nhân viên ngân hàng mà. Anh hỏi tôi uống gì, còn anh gọi ly nước chanh từ sớm để giải rượu. Tôi gọi một ly cà phê. Anh ồ lên bảo ‘ơ, em sao lại uống cà phê? Con gái mà uống cà phê buổi tối là không ngủ được, lại xấu da đấy?’. Tôi gật đầu, chỉ cười mà không nói gì…
Chuyện được một lúc, anh bắt đầu vào chủ đề chính, hỏi tôi làm ăn ở đó có khá không, lương lậu như thế nào. Rồi bắt đầu than vãn làm ngân hàng bây giờ buồn lắm, lương thưởng không có nhiều. Muốn tìm một người vợ ổn định, công việc và thu nhập tốt để sau này không phải lo nhiều về tương lai. Nghe sặc mùi tính toán…
Nói chuyện đi nói chuyện lại bâng quơ thì anh nhận một cuộc gọi. Anh bảo người ấy đến quán cà phê này. Tôi thấy hơi lạ. Hẹn hò riêng mà lại thế à, anh định tình tay ba hay sao?
Vừa dứt lời, một cô gái xuất hiện trước mặt chúng tôi. Anh mời cô ấy ngồi cùng và bảo cô ấy gọi nước. Lúc sau, anh lôi ra trong cặp một đống giấy tờ và bảo tôi ‘em chờ anh tí, khách hàng, vì cô ấy muốn làm thẻ ngân hàng, anh hẹn từ chiều mà tắc đường không được nên bây giờ mới gặp được khách. Em cứ uống nước đi. Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm cô gái kia, rồi miệng liên tục nhả những câu chữ tư vấn, lợi nhuận, lãi suất…’.
Tôi nghe phát chán vì họ nói quá lâu. Một lúc, tôi xin phép đi vệ sinh rồi… về thẳng cẳng, không ngoái lại chào. Xin lỗi anh, cuộc hẹn hò của tôi không phải là một cuộc giao dịch, không phải là dịp để cho anh gặp gỡ khách hàng làm ăn…
Thôi, các anh khát vợ, tôi chẳng khát chồng. Mà có khát, tôi cũng phải tìm người cho tử tế, không thể nhắm mắt đưa chân… (ảnh minh họa)
Vài hôm sau, lại có một người bảo tôi là ‘lần này, chị đảm bảo anh chàng này em sẽ ưng, ngon lắm, chị mà chưa có chồng, chị ‘quất’ luôn’. Nghe chị nói vậy, tôi phải trừ hao đi 50%. Nể tình cái lòng nhiệt huyết của chị, tôi gật đầu tiếp tục một cuộc hẹn hò không biết có đi đến đâu không…
Tối đó, lại một cuộc hẹn nữa ở quán cà phê. Lần này là do tôi chọn để đỡ phải tìm. Vừa thấy anh đến, tôi đã có chút ngạc nhiên. Người cao ráo, đẹp trai, có khi còn hơn cả chị bạn tôi tả. Nhìn thấy tôi, anh cười. Anh nhận ra tôi ngay vì ảnh trên Facebook.
Ngồi nói chuyện lúc đầu khá vui vẻ. Anh cúng hỏi han tôi. Tôi đã mừng thầm trong lòng may ra kiếm được chàng trai như ý. Ai ngờ, một lúc, anh bảo ‘em ơi, sao mặt em có cái mụn to thế mà em còn uống cà phê buổi tối? Con gái có cái mụn to thế trông xấu nhỉ?’. Anh còn bảo, tôi mặc cái váy này nhìn có vẻ gài. Tôi tái mặt… không nói được câu nào.
Chưa hết, anh còn liên tục hỏi lương của tôi được bao nhiêu? Có vẻ chàng trai ấy rất tò mò về thưởng Tết của tôi. Cứ cố gặng hỏi bên tôi thưởng Tết có cao không, được bao nhiêu? “Phiền quá”. Tôi nghĩ trong bụng như vậy và cười mỉm, xin phép đứng lên đi vệ sinh. Cũng như lần trước, tôi về thẳng cửa, không nói câu nào.
Thật ra tôi biết, không có ai hoàn hảo, và cũng không nên cầu toàn, cái gì chấp nhận được thì nên chấp nhận. Cũng bằng này tuổi rồi, không nên quá kén chọn. Chỉ là, tôi thấy quá mệt mỏi với chuyện gái ế đi hẹn hò. Đối phương nghĩ mình ế nên luôn tỏ ra không tôn trọng mình. Dường như họ nghĩ, mình già rồi, chắc muốn lấy chồng lắm, khát đàn ông lắm…
Thôi, các anh khát vợ, tôi chẳng khát chồng. Mà có khát, tôi cũng phải tìm người cho tử tế, không thể nhắm mắt đưa chân…