Yêu gái đẹp dĩ nhiên phải tốn kém, vì thế tôi chẳng nghĩ gì nhiều khi em cứ xin tiền thường xuyên, nào ngờ...
Ảnh minh họa: Internet
Giờ cứ nghe ai bảo sẽ giới thiệu cho một em xinh như hotgirl mà tôi thấy sợ. Vì tôi đã từng “ăn đủ” với một nàng như vậy.
Đàn ông ai chả hiếu sắc. Tôi cũng thế thôi, thích gái đẹp là chuyện đương nhiên. Lại thấy mình trông cũng khá lá tuấn tú, bố mẹ chưa phải đại gia nhưng cũng dám gọi là có tiền, chịu chi cho con cái nữa. Tôi càng thấy mình đủ tư cách để chỉ yêu gái đẹp. Tội gì yêu gái xấu khi mình có điều kiện chứ. Tôi từng có chuyện tình cảm với mấy cô, cô nào cũng xinh và thời trang. Yêu rồi bỏ, đó cũng là chuyện thường, không phải nghĩ nhiều.
Quen yêu gái xinh rồi nên khi một ông anh nói sẽ giới thiệu cho tôi một em xinh đúng kiểu hotgirl, tôi không vồ vập mấy, dù khi đó mới bỏ bạn gái. Nhưng khi xem ảnh thì tôi giật mình, nàng quá đẹp, những gái xinh tôi từng yêu chỉ là đom đóm mờ nhạt bên mặt trăng nếu so với em. Tôi hết lạnh nhạt, đồng ý gặp. Gặp lần đầu, tôi đã chết mê chết mệt em. Em cũng thích tôi, rồi thế là hai đứa yêu nhau. Cái kịch bản “cả thèm chóng chán”, tán nhanh bỏ nhanh trước đây của tôi không hề diễn ra với cô gái này. Tôi càng ngày càng mê, cũng chẳng hiểu tại sao, thế mới sinh ra bi kịch.
Yêu gái đẹp dĩ nhiên phải tốn kém, vì thế tôi chẳng nghĩ gì nhiều khi em cứ xin tiền thường xuyên. Vấn đề là mình có đủ sức chi cho nàng không, thế thôi. Tôi cứ cúng tiền cho nàng, nhưng đến khi con số nàng đòi lên đến vài chục triệu một lần thì tôi đâm hoảng, đủ để nhận ra rằng nàng xin tiền nhiều nhưng đồ đạc hình như chả sắm sanh được mấy.
Tôi vặn hỏi, tôi điều tra, tôi “đánh hơi”, tôi theo dõi. Nàng giận dữ, nàng dỗi hờn, nàng khóc lóc, nàng phỉnh nịnh. Cuối cùng hotgirl của tôi nói toẹt ra là nàng mê cờ bạc. Trút được bí mật, nàng nhẹ cả người, hết cả e ngại khi xin tôi những khoản tiền lớn. Cờ bạc là bác thằng bần, tôi bảo nàng vậy. Nhưng rồi tôi vẫn phải đưa tiền cho nàng, không cưỡng lại được. “Em cũng có những lúc thắng mà, lần nào thắng chả mời anh đi ăn”, nghe nàng kể công mà tôi chỉ biết mếu.
Rồi gia đình tôi cũng biết, khuyên ngăn đủ kiểu, đến gặp nàng dọa nạt đủ kiểu. Chả ăn thua, không phải vì nàng lì lợm hay bố mẹ tôi kém uy. Cái chính là tôi không bỏ được nàng, tôi ăn phải bùa mê thuốc lú của nàng. Những khi nàng bị thua bạc, bị đòi nợ, tôi không xoay được tiền từ bố mẹ, bạn bè thì cũng đành trộm xe trộm đồ mang cắm.
Nếu như không có cái lần tôi bị bọn đầu gấu đấm suýt gãy răng, bể đầu thì có lẽ cơn mê của tôi không bao giờ chấm dứt. Hôm đó, tôi bị chúng chặn lại để đòi 100 triệu. “Các anh nhầm người rồi, tôi nợ ai bao giờ đâu”. “Mày không nợ nhưng vợ mày nợ”, chúng nói. Tôi bảo tôi chưa có vợ, thì một gã bấm điện thoại, rồi đưa tôi. Trong máy, em khóc lóc van xin tôi cứu em, kẻo người ta rạch nát mặt em mất.
Vì cố cứng rắn, tôi bị đánh một trận, còn em sau đó bị khủng bố đến hoảng loạn. Biết những gã này không từ thủ đoạn nào để đòi tiền, tôi đành xoay đủ kiểu để trả nợ cho em. Mất một đống tiền nhưng cái cú ấy bỗng làm tôi tỉnh đòn. Tự nhiên hết mê lú vì em. Tự nhiên nhận ra rằng tôi chỉ có khả năng cứu em được vài lần vậy thôi chứ không chạy theo trả nợ cho em được cả đời. Tiền ra khỏi túi thì tôi cũng cho em ra khỏi đời tôi. Bỏ em rồi tôi mới hú hồn.
Cũng vì thế mà giờ cứ nghe nói đến hotgirl là tôi nổi da gà. Yêu người đẹp phải chấp nhận tốn, nhưng tốn như với hotgirl của tôi thì đúng là có ngày cạp đất mà ăn