Mẹ anh mỉm cười chào em, em đờ đẫn đáp lại. Bác hỏi gì em trả lời nấy trong vô thức vì vẫn còn quá sốc với những gì diễn ra trước mắt.
Đi dạo phố hôm đó, em bất ngờ đụng phải một cặp đôi đang cãi nhau bên đường. Đúng hơn là chàng trai bị cô gái mắng mỏ thậm tệ ngay giữa phố.
Cô gái nhìn khá sành điệu, trang điểm và ăn diện hợp mốt. Trong khi chàng trai chỉ diện áo phông, quần bò và giày thể thao đơn giản. Cô gái hằm hằm tức giận, còn anh chàng kia vẻ mặt thể hiện sự khó chịu rõ rệt.
Đứng gần họ một lát, em mới được biết, cô nàng này bị bạn trai bắt gặp lén lút với người khác. Anh chàng chất vấn, cô ta chẳng những không xin lỗi hay thấy hổ thẹn, còn trở mặt mắng mỏ bạn trai là “đồ nhà nghèo”, “chẳng có xu dính túi”, “anh ta giàu có hơn anh bao nhiêu”, “anh đáng bị bỏ rơi”...
Càng tiếp xúc em càng cảm mến sự dịu dàng, chu đáo của anh ấy. (Ảnh minh họa)
Em thấy vô cùng chướng mắt. Kể cả anh chàng bạn trai kia có nghèo thật, cũng đâu đáng phải chịu đựng sự sỉ nhục và phản bội như thế. Cùng là phụ nữ nhưng em không thể bênh vực nổi cô bạn gái trơ trẽn kia.
Thấy nóng mắt, em nổi máu “trượng nghĩa”, lập tức chạy lại khoác tay chàng trai kia, hất hàm với cô gái: “Hai người ở đây à, may quá tôi tìm thấy rồi. Cô không cần anh ấy nữa đúng không, vậy tôi sẽ mang anh ấy đi đây, sau này cấm được hối hận rồi đòi lại nhé. Nói thật tôi yêu đơn phương anh ấy lâu lắm rồi".
Nói xong em kéo anh chàng đi một mạch. Được một đoạn tụi em bỗng mất tự nhiên nhìn nhau. Rồi anh ấy bật cười mời em uống cafe. Chúng em trao đổi phương thức liên lạc, dần trở thành bạn. Càng tiếp xúc em càng cảm mến sự dịu dàng, chu đáo của anh ấy. Nghèo thì có sao, 2 đứa cùng chịu khó phấn đấu là được!
Sau 6 tháng quen nhau, anh ấy là người tỏ tình với em. Em dĩ nhiên đồng ý ngay. Đang dạo quanh Bờ Hồ, anh ấy bỗng có điện thoại. Bạn trai em nhìn qua em vẻ suy nghĩ rồi "dạ vâng" gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Không ngờ 5 phút sau, 1 chiếc ô tô sang chảnh đỗ "xịch" ngay cạnh chúng em. Một người phụ nữ thành đạt bước xuống, và anh ấy gọi “mẹ”.
Bác gái mỉm cười chào em, em đờ đẫn đáp lại. Bác hỏi gì em trả lời nấy trong vô thức vì vẫn còn quá sốc với những gì diễn ra trước mắt. Được cỡ 15 phút, lại một chiếc ô tô bóng loáng nữa xuất hiện cạnh chúng em. Lần này là người đàn ông nhìn qua đã biết là không tầm thường cầm lái, và anh ấy gọi người đó là “bố”.
Mọi người làm quen với nhau, bác gái đưa em về rồi gia đình họ đi tới một bữa tiệc nào đó mà anh buộc phải có mặt. Đêm ấy em mất ngủ. Nhất là vào lúc khuya muộn, bạn trai từ bữa tiệc trở về đã gọi điện cho em khai thật, rằng đó mới là cuộc sống vốn có của anh ấy.
Cứ nghĩ đến bí mật về gia thế nhà bạn trai vừa được hé lộ kia, em lại thấy áp lực khủng khiếp. (Ảnh minh họa)
Những thứ giản dị, nghèo rớt anh ấy thể hiện với em từ trước, chỉ là vì anh ấy không thích phô trương mà thôi. Anh ấy vẫn luôn sống riêng bên ngoài, có việc gì mới về nhà chính mà bố mẹ anh ấy đang ở.
Hôm nay anh ấy muốn công khai với em sự thật vì anh ấy thực sự yêu em, muốn em được hưởng mọi điều tốt đẹp nhất. Em nghĩ đến cô bạn gái mắng mỏ anh giữa phố kia, thầm mừng vì rõ ràng em so với cô ta trong lòng anh có sự khác biệt rõ ràng. Nhưng cứ nghĩ đến bí mật về gia thế nhà bạn trai vừa được hé lộ kia, em lại thấy áp lực khủng khiếp.
Liệu em và anh có thể thành đôi khi cách biệt quá nhiều thế này không? Nếu biết chắc là không thể, em có nên chấm dứt mối quan hệ với anh ngay từ bây giờ cho bớt khổ sở về sau? Xin các chị cho em một lời khuyên.