Sau khi bỏ chồng, những tưởng hạnh phúc tới với mình khi tái hôn, tôi có ngờ đâu...
Tôi vốn không phải người tin vào số phận nhưng cho tới ngày hôm nay, những gì xảy ra trong chuyện tình cảm của tôi khiến tôi phải tự hỏi chính mình rằng: “Lẽ nào cuộc đời tôi bị an bài như vậy?”. Tôi đã từng đấu tranh rất nhiều, từng bất chấp tất cả vượt qua sự đàm tiếu, dị nghị của người đời để từ bỏ cuộc hôn nhân không hạnh phúc đầu tiên. Những tưởng sự dũng cảm đi tìm tình yêu đích thực đó của tôi sẽ mang tới cho tôi một hạnh phúc an ủi về sau. Nhưng nào ngờ…
Tôi lấy chồng năm 22 tuổi. 5 năm sau đó, ở tuổi 27 tôi chính thức trở thành người đàn bà bỏ chồng. Tôi và chồng trước lấy nhau là do hai bên gia đình mối lái. Khi ấy tôi còn khá trẻ, thấy bố mẹ động viên anh là người tử tế, có công ăn việc làm ổn định, gia đình cũng môn đăng hậu đối. Vậy là tôi lên xe hoa theo một cách mà người lớn gọi là “chỉ muốn tốt cho con” chứ không hoàn toàn xuất phát từ tình yêu.
Cuộc sống gia đình với những bất đồng lại không có thời gian tìm hiểu nhau khiến cả hai vợ chồng tôi vô cùng mệt mỏi. Nhưng vì gia đình, cả anh và tôi đều cố gắng chịu đựng nhau. Sau khi tôi sinh xong đứa con đầu lòng được 2 năm, chúng tôi bắt đầu sống ly thân. Ở thời điểm đó, tôi đã muốn ly hôn, nhưng gia đình anh là gia đình bề thế chuyện ly hôn là tối kị vì vậy anh không chịu giải thoát cho cả hai. Anh cố gắng gượng giữ tôi nhưng tôi thì không thể chịu đựng nổi cuộc sống đó và cuối cùng tôi đơn phương xin ly hôn.
Anh là người chồng tốt, yêu thương tôi nhưng thật buồn là anh không thể có con (Ảnh minh họa)
Sau hành động đó của tôi, mọi người nguyền rủa, chửi bới tôi là người đàn bà lăng loàn nhưng tôi mặc kệ, tôi bất chấp tất cả vì cho rằng mình cần phải tìm lấy một hạnh phúc thực sự và cũng là để cho anh ấy có được cơ hội gặp người phù hợp với mình. CHịu bao điều tiếng, tôi cũng không được nuôi con vì kinh tế của tôi không đảm bảo như gia đình anh. Vậy là một thân một mình, tôi đi làm, thuê phòng trọ để ở vì bố mẹ không chấp nhận đứa con gái bỏ chồng như tôi.
Một khoảng thời gian dài sau khi quyết định ly hôn vì hôn nhân không hạnh phúc, tôi gặp gỡ một người đàn ông khác. Anh tử tế và tốt với tôi, không chấp nhặt chuyện quá khứ dù cho anh còn là trai tân. Chúng tôi quyết định kết hôn. Tôi ngập tràn hạnh phúc vì lần đầu tiên trong đời biết tới cảm giác yêu đương nam nữ. Tôi mang niềm hạnh phúc ấy để bước vào cuộc sống gia đình.
Anh là một người đàn ông tốt, tử tế và đối xử ân cần với tôi cũng như gia đình tôi dù cho bố mẹ tôi không muốn tiếp nhận anh. Tuy vậy anh vẫn luôn vui vẻ và không lấy làm trách giận gia đình tôi. Chúng tôi sống với nhau hơn 1 năm trong căn nhà trọ nhỏ bé. Ngày ngày đi làm, tối về hai vợ chồng quây quần bên nhau. Tôi thèm khát một đứa con và đề đạt chuyện này với chồng. Trước khi cưới, chồng tôi nói rằng phải kế hoạch một thời gian mới có con vì kinh tế hai vợ chồng chưa đủ mạnh nhưng tới giờ, khi tôi thúc bách, anh ấy mới chịu thú nhận rằng mình là người vô sinh.
Nghe những lời chồng nói tôi như chết lặng. Phần vì tôi thương chồng chịu thiệt thòi, phần lại thương cho mình không gặp may mắn trong cuộc hôn nhân thứ hai. Tôi còn quá trẻ, tôi muốn có những đứa con vì chúng là niềm vui, niềm hạnh phúc của một người đàn bà. Đứa con gái đầu lòng tôi không được gặp nhiều vì gia đình nhà chồng cũ ngăn cản. Tôi muốn cùng anh sinh những đứa con kháu khỉnh, đáng yêu nhưng có ai ngờ sự thật lại đớn đau tới vậy.
Anh khóc lóc thậm chí là dọa nạt tôi nếu tôi bỏ anh ấy anh sẽ chết. Dù cho anh có không làm thế thì bản thân tôi cũng không có ý định bỏ anh. Dù sao tôi cũng một lần bỏ chồng, giờ không thể làm thế. Hơn nữa, anh cũng là người chồng tốt, ngoại trừ việc anh không thể có con thì tôi không chê trách anh điều gì. Nhưng lẽ nào cả phần đời còn lại của tôi, tôi lại phải chấp nhận cảnh không có được một đứa con cho riêng mình?
Đau lòng vì chồng không thể có con (Ảnh minh họa)
Tôi có đề đạt với chồng chuyện xin con nuôi nhưng anh gạt phăng đi vì anh sợ tôi sẽ dành tình cảm cho nó mà không nghĩ tới chồng. Anh cố gắng thuyết phục tôi sống một cuộc sống chỉ có hai vợ chồng (giống như bên Tây) mà không cần phải có con cái. Nhưng tôi nghĩ mình không làm được.
Từ ngày anh thú nhận chuyện đó, anh gần như giám sát tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi đoán được suy nghĩ của anh. Anh sợ rồi đây tôi sẽ lằng nhằng với một ai đó để kiếm lấy đứa con mà bản thân anh thì không muốn thế. Vậy là anh coi tôi chẳng khác nào một tù binh, sớm tôi bám diết lấy tôi. Từ tình yêu thương và thông cảm dành cho chồng, tôi sinh ra ra khó chịu và thất vọng với sự ích kỉ của anh.
Tiếp tục gần một năm nữa qua đi trong sự mệt mỏi do việc bị chồng dám sát, tôi càng lúc càng chán nản với cuộc hôn nhân của mình. Tôi bắt đầu cảm nhận được rõ ràng mình là người có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Giá mà anh đồng ý cho tôi kiếm một đứa con thì có thể mọi chuyện đã khác. Hiện giờ, có một người đàn ông biết hoàn cảnh của tôi nên ngỏ ý muốn “giúp đỡ” tôi. Anh ta cũng không phải người ở đây nên không sợ chuyện lôi thôi sau này. Nhưng tôi biết, nếu tôi có bầu, chồng tôi sẽ lồng lên như con thú dữ bị thương và không thể chấp nhận nổi sự việc đó. Tôi sợ cũng không giữ được hạnh phúc gia đình và một lần nữa lại phải ly hôn. Còn thuyết phục anh ấy thay đổi gần như là điều không thể. Tôi nên làm như thế nào, có nên liều lĩnh có cho mình một đứa con rồi tính sau không hay nên cam chịu làm người vợ tốt của chồng dù cho mất đi quyền được làm mẹ?
Ngọc Huyền (Khánh Hòa)