SOS: Chồng ruồng rẫy con riêng của em

Ngày 17/03/2014 14:00 PM (GMT+7)

Em đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng bế tắc, rất cần lời khuyên của mọi người.

Các mẹ độc giả của Eva thân mến! Em hiện rất cần lời khuyên của mọi người, vì em đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng bế tắc. Giờ em đau khổ và tuyệt vọng lắm, đã nhiều đêm rồi em không thể chợp mắt nổi, nước mắt cũng cạn dần…

Em – chưa đầy 30 tuổi nhưng đã là mẹ của 2 đứa con không cùng cha. Bé lớn giờ học lớp 2 rồi, em sinh con khi vừa kết thúc năm học cuối cấp, và chẳng biết cha nó là ai…

Ngày đó, em còn đang mải miết học hành, mong vào được Đại học để cuộc sống sau này đỡ vất vả hơn. Bố mẹ em vốn nghèo lại hiếm muộn, nên mãi mới sinh được em khi tuổi chẳng còn trẻ.

Vậy nên vất vả lắm ông bà mới nuôi được em ăn học bằng bạn bằng bè. Em cứ mong sẽ đền đáp được phần nào khi bố mẹ về già. Nào ngờ, một buổi đi học thêm về muộn, kẻ độc ác nào đó đã đập mạnh vào đầu em đến ngất đi rồi hãm hiếp. Người ta đã chẳng thể tìm ra tên khốn đó nhưng cái thai trong bụng em thì dần lớn lên. Mọi ước mơ và dự định của em tan vỡ hết. Bố em vì đã lớn tuổi lại mắc bệnh tim nên đã ra đi sau cú sốc đó. Chỉ có mẹ già khóc hết nước mắt rồi gắng gượng chăm sóc cho em và con.

Cuộc sống ở quê vất vả, thiếu thốn đủ bề nên em nhờ mẹ trông con giúp để lên thành phố làm thuê, tháng tháng gửi tiền về cho bà nuôi cháu. Dù nhớ con đến thắt ruột nhưng em đành nuốt nước mắt vào trong, cố gắng làm việc thật nhiều để quên đi buồn phiền. Vốn không có trình độ nên ở thành phố, em đi giúp việc theo ngày cho người ta. Với em thì việc đó chẳng có gì vất vả so với công việc đồng áng ở quê, lại dành được chút tiền gửi về nuôi con.

Ngày thường thì ai thuê gì em làm nấy, nhưng mỗi chủ nhật em đều đến dọn dẹp nhà cửa cho anh – chồng em bây giờ - vì anh đã đã thuê cố định rồi. Anh sống một mình, căn nhà không lớn nhưng bừa bộn vì không có bàn tay phụ nữ. Tuy chỉ là người giúp việc công nhật nhưng anh tỏ ra khá thân thiện với em. Lúc đầu, nhìn vẻ ngoài anh xù xì, thô ráp em thấy hơi sợ, nhưng hóa ra anh rất vui tính và cởi mở. Làm được vài tháng, biết hoàn cảnh của em như vậy, anh tỏ ra thông cảm và đôi khi trả tiền công, anh thường đưa thêm một ít gọi là “quà cho cháu”. Lâu dần, câu chuyện giữa em và anh trở nên thân mật và cởi mở hơn. Anh nói trước anh cũng nghèo, ra thành phố lao đầu vào kiếm tiền để rồi đến lúc có tiền, mới nhớ ra là ngoài nó mình chẳng có gì hết. Giờ tuổi cũng đứng rồi, bố mẹ không còn nữa, vợ con thì không có nên đôi khi thấy thật cô quạnh.

Rồi một ngày, anh ngỏ ý muốn em làm vợ, anh nói sẽ coi mẹ và con em như ruột thịt và đưa họ lên sống cùng. Anh bảo: “Anh quý em từ những ngày đầu em đến làm việc nhà cho anh, nhìn vẻ đảm đang, hiền thục của em anh đã ước đó là vợ mình. Có điều anh không còn trẻ nên chẳng biết tán tỉnh, nói yêu thương em thế nào. Anh chỉ mong em đồng ý làm vợ anh để chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau…”

Em đã không tin nổi vào tai mình khi anh nói những điều đó. Thú thật là em rất quý anh nhưng em luôn biết mình là kẻ hèn kém, chắng xứng với anh. Vậy nên mất vài tháng nữa thuyết phục, chúng em mới chính thức là vợ chồng. Dù tuổi tác chênh lệch khá nhiều nhưng anh là người tâm lí nên cuộc sống luôn êm đềm và hạnh phúc.

Hai vợ chồng thuyết phục mãi mà mẹ em không chịu lên ở cùng, bà bảo cứ đưa cháu lên cho có bố có mẹ chứ bà sống ở quê quen rồi. Thế nên nhà chỉ có 3 người, con em lần đầu tiên được gọi tiếng “bố”, nó dường như vui lắm. Hai bố con có vẻ rất thân thiết. Mỗi ngày con bé đều đợi đến lúc bố đi làm về rồi chạy ra tận đầu ngõ đón, để được bố bế bổng lên và cười khanh khách. Mỗi lần như thế, em lại thấy vui trong lòng. Có lẽ trong mơ em cũng chẳng bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại thấy bình minh sau những ngày tối tăm như thế.

SOS: Chồng ruồng rẫy con riêng của em - 1
Nhiều lúc em muốn bỏ nhà đi vì chồng ruồng rẫy con riêng của em (Ảnh minh họa).

Rồi em sinh cháu thứ hai, thằng bé kém chị gần 5 tuổi. Tuy con giống hệt bố ở vẻ ngoài xù xì, thô ráp nhưng với em đó là đứa bé đẹp nhất, hoàn hảo nhất, và mong con lớn lên sẽ có tấm lòng bao dung như cha nó. Lúc mới có em, bé lớn có vẻ thích thú lắm, nó ra dáng là một người chị lớn trong nhà, ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn hẳn. Hàng ngày, con bé cũng rất thích chơi với em.

Nhưng một thời gian sau thấy con có vẻ buồn buồn, em tỉ tê hỏi thì bé mếu máo: “Con thấy bố mẹ chỉ thương em Tẹt thôi, không ai thương con nữa…”. Em phải vội an ủi và giải thích rằng vì em còn bé nên bố mẹ quan tâm hơn thôi, chứ bố mẹ thương hai đứa như nhau. Một lúc mới thấy nó gật đầu, vẻ xuôi xuôi.

Thằng bé nhà em chẳng hiểu sao cứ ốm đau liên miên, không biết bao lần bố mẹ cuống cuồng ôm tới bệnh viện, lúc thì sốt cao, lúc thì ho không thở được. Chả bù cho con chị, lúc đẻ khó khăn đủ thứ thì chẳng thấy ốm đau bao giờ. Thằng em sinh ra đầy đủ hơn mà cứ bệnh suốt. Em cũng chăm con kĩ lắm, cả ngày ở nhà ngoài lúc lúc dọn dẹp, cơm nước thì phần lớn thời gian đều ở bên con. Vậy mà những ngày con khỏe mạnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chồng em nhiều khi xót con quá cũng trách: “Em ở nhà cả ngày thì để ý con một tí, sao nó cứ ốm suốt vậy?” Em tủi thân chảy nước mắt, nhưng em không trách anh vì “của đau con xót” mà, nhìn con ốm thế ai mà chẳng thương. Sợ anh lo lắng nên em càng cố gắng ở bên cạnh chăm sóc con nhiều hơn, mong con có thể lớn lên khỏe mạnh. Chồng thì cứ đi làm về là lại sà vào chỗ con trai, hỏi han từng li từng tí.

Thấm thoắt cũng được 3 năm, bé Tẹt giờ đã lớn hơn nhiều và đỡ ốm đau hơn trước. Nhưng vợ chồng em chưa kịp mừng thì đã xảy ra nhiều vấn đề với con lớn. Nó trở lên lầm lì ít nói hơn, không thích gần gũi bố mẹ và em như trước nữa. Giật mình vì thời gian trước bố mẹ mải quan tâm đến em nên không dành nhiều thời gian cho chị, em liền thủ thỉ với chồng, nói anh để ý đến con bé hơn. Nào ngờ, anh bỗng nổi cáu: “Nó lớn rồi còn nhõng nhẽo, không thấy em ốm đau liên miên, bố mẹ lo không xuể mà còn đòi cái gì nữa”. Em chỉ nhỏ nhẹ: “Nó có đòi hỏi gì đâu, em chỉ muốn anh dành cho nó thêm chút thời gian như trước đây thôi, kẻo nó tủi thân anh ạ, trẻ con mà”. Nào ngờ anh càng gắt gỏng hơn: “Còn cả cô nữa, cô chỉ biết lo cho con cô còn con tôi thì bỏ mặc hả? Tôi quan tâm đến con cô thế còn chưa đủ sao, thử hỏi nó đã thiếu thốn cái gì bao giờ, và nó vẫn khỏe mạnh, phởn phơ đấy thôi!” Em không nói lên lời mà nước mắt cứ rơi lã chã. Em học ít nên chẳng hiểu vì mình nói gì sai mà đang yên đang lành anh lại tức giận rồi lôi chuyện “con tôi, con cô” ra.

Em không dám nói với chồng chuyện đó nữa vì sợ vô duyên vô cớ anh lại nổi khùng lên. Em chỉ cố gắng dành thời gian cho hai chị em như nhau. Ở nhà, em luôn bày trò chơi để 2 đứa chơi cùng mẹ và thân thiết với nhau hơn. Có điều, bé Tẹt lâu nay được bố mẹ chiều quá nên tính tình nó rất khó chịu. Hơi có chút không vừa ý là con đập phá đồ chơi, hoặc giành đồ của chị rồi nhiều lúc bắt nạt cả chị. Con lớn mới đầu còn nhường nhịn, nhưng sau cũng lao vào đánh em. Nhiều lúc mẹ rời mắt một chút đã thấy hai đứa chí chóe rồi khóc ré lên. Mẹ phải giải thích, dỗ dành từng đứa đến là mệt. Có lần, Tẹt ném đồ chơi vào trúng mắt chị, mẹ vừa dỗ chị vừa nói với Tẹt: “Con như vậy là hư đó, lần sau không được làm thế nữa nhé, không được bắt nạt chị chứ con”. Không ngờ con chẳng nghe mẹ mà lại khóc rống lên “ăn vạ”. Bố đi làm về thấy thế vội ôm con rồi quát mẹ sa sả: “Cô vừa phải thôi, thằng bé có tội gì mà quát nó khóc đến tái mặt thế này. Cô muốn giết con tôi à?” Em còn chết lặng chưa nói được gì thì anh đã bế con lên nhà, vừa đi vừa dỗ: “Tội nghiệp con trai bố, nín đi nhé, bố thương. Nhà này chẳng ai thương con, mỗi bố thương thôi, mai bố đuổi hết để bố con mình ở với nhau” Thằng bé dần nín lặng, con chị cũng thôi không thút thít nữa, căn nhà trở nên yên tĩnh mà em có cảm giác mọi thứ đang đổ vỡ.

Cứ thế, chẳng hiểu vì đâu mà chồng em bỗng nhiên thay đổi như vậy. Anh luôn cho rằng em chỉ thương con lớn mà không quan tâm tới đứa bé. Mỗi lần em hỏi thì anh chỉ nói với giọng mỉa mai: “Chẳng sao cả, nó là con cô thì cô thương là đúng rồi, còn con tôi nó ốm yếu thì chỉ tôi xót thôi!” Trong khi cả hai đứa đều do em sinh ra, có lí do nào mà em lại thiên vị tình cảm của mình được. Em cố gắng nhỏ nhẹ giải thích mà anh chẳng thèm nghe. Càng ngày, anh càng tỏ ra bênh vực đứa này và ghét bỏ đứa kia hơn. Có lẽ nhận thấy sự lạnh nhạt của bố nên con bé chẳng dám đến gần và vồ vập như trước đây nữa. Em thì rất buồn còn anh vẫn nói với giọng mỉa mai: “Tôi có phải bố nó đâu mà nó quý!” Dường như với anh bây giờ, chỉ có con trai là tất cả. Em và con gái giống như cái gai trong mắt anh vậy. Cuối cũng thì điều mà em vẫn mơ hồ lo sợ đã xảy ra. Thật đau đớn làm sao!

Những ngày này với em sao nặng nề quá! Nhiều lúc tủi thân em chỉ muốn ôm con lớn về với bà ngoại thôi. Thái độ của anh bây giờ rõ ràng là sự hắt hủi với mẹ con em. Dù sao lâu nay mẹ con em cũng là những kẻ ăn bám, bấu víu vào lòng thương của anh mà sống. Giờ tình thương ấy không còn nữa, có lẽ em nên rời khỏi nơi này phải không các mẹ. Em chỉ khổ tâm một điều là em không nỡ rời xa con, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để em đưa con trai của anh đi cùng. Vậy nên em chẳng biết phải làm sao bây giờ. Ở lại thì thương con lớn, nhìn nó cứ ngày một lặng lẽ vì sống trong nỗi tủi thân, sự hắt hủi của cha mà đau lòng. Nhưng đi thì làm sao nỡ rời thằng bé được, cháu cón nhỏ lại hay ốm vặt, em thương con lắm!

Các mẹ khuyên em nên làm sao bây giờ, em khổ tâm quá các mẹ ạ!

Hồng Lam ghi
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Mẹ và bé