3 năm làm vợ, chồng không cho một xu

Ngày 06/04/2013 23:15 PM (GMT+7)

Tôi đã nghĩ đến trường hợp làm đơn ly hôn vì gần như tôi bất lực trong việc cải tạo tính nết xấu xa ấy của anh.

Một lần trong giờ làm việc do căng thẳng đầu óc tôi có vào diễn đàn Eva tám, nơi dành riêng cho những phụ nữ có tâm sự riêng tư. Tôi đọc được bài viết của chị Phương ở Quảng Trị, tôi giật mình sao giống hoàn cảnh của tôi thế. Chị cũng đang sống với  một người chồng ki bo, căn ke từng đồng tiền như tôi mà vẫn phải cam chịu.

Tôi tên là Thảo quê ở Nam Định, năm nay tôi 30 tuổi. Vợ chồng tôi cưới nhau được 3 năm và có một bé trai tròn 2 tuổi. Khi mới cuới nhau về chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Do điều kiện công việc nên chúng tôi mua đất ra ở riêng để tiện cho việc đi làm của tôi cũng như việc làm ăn của chồng. Tôi làm kế toán cho một công ty xây dựng gần nhà. Do có kinh nghiệm làm việc nên tôi được trả lương là 4 triệu đồng/ tháng (với mức thu nhập ở quê như thế là được) chồng tôi mở xưởng cơ khí ở nhà.

Tuy vậy, trong thâm tâm tôi lúc nào cũng âu sầu, người tôi ngày càng gầy đi bởi một lý do là tôi đang phải sống với một người chồng bủn xỉn, quản lý quá chặt về kinh tế. Công bằng mà nói chồng tôi hiền lành không cờ bạc rượu chè, không đánh đập vợ con nhưng anh lại có tính lầm lì, cố chấp và bảo thủ, sống vô tâm. Tiền anh làm được bao nhiêu, lãi lờ tôi không biết được bởi vì anh không bao giờ bàn tính với vợ bất cứ việc gì. Việc to nhỏ trong nhà đều là do anh tự quyết. Tiền anh làm được bao nhiêu anh tự giữ, không bao giờ góp cho tôi đồng nào mua sữa cho con cũng không đưa tôi trang trải sinh hoạt gia đình.

3 năm làm vợ, chồng không cho một xu - 1
Tuy vậy, trong thâm tâm tôi lúc nào cũng âu sầu, người tôi ngày càng gầy đi bởi một lý do là tôi đang phải sống với một người chồng bủn xỉn, quản lý quá chặt về kinh tế.
(ảnh minh họa)

Tôi đã nhiều lần nói với anh nhạt ngọt có cả nhưng anh vẫn chứng nào tật đấy, không thay đổi. Tôi phân tích rằng, đã có gia đình rùi vợ chồng phải đóng góp kinh tế nuôi con, tiết kiệm sau này nhưng anh vẫn thờ ơ, coi như không biết gì. Không biết do bản tính di truyền (vì bố anh cũng như thế) hay do anh nghĩ với mức lương của tôi cũng đủ để trang trải cho một gia đình nhỏ 3 người và đóng góp đôi bên. Tôi chi tiêu thế nào mặc kệ, hết tiền anh cũng kệ, coi như đấy là trách nhiệm của tôi.

Mỗi lần góp ý thì anh lấy lý do là phải để trả tiền hàng. Tôi cũng biết là như thế nhưng anh phải biết rằng làm ăn phải có lãi. Chẳng lẽ làm không công à. Nhưng dù tôi có nói thế thì anh vẫn bảo thủ không nói lời nào, anh mặc kệ tôi.

Tóm lại, lý lẽ của anh là cùn cối, bảo thủ khiến cho tôi nghĩ anh là người vô trách nhiệm với gia đình vợ con. Tôi bắt gặp nhiều lần, thấy anh đếm tiền rồi tự tay cất đi, phớt lờ như không không có mặt tôi ở đấy. Nhiều lần tôi nghĩ trong đầu rằng, mình phải đấu tranh vì phải sống với một người chồng quản lý về kinh tế lại khô khan thì sẽ rất khổ về tinh thần. Tôi cũng không phải là người tiêu hoang, mọi thứ tôi đều giành hết cho con với suy nghĩ tất cả vì tương lai con cái sau này. Tôi không thể cam chịu nên đã đem chuyện kể với các chi gái của chồng (trước tôi giấu họ). Anh biết được (vì các chị cũng ủng hộ tôi và còn khuyên tôi phải đấu tranh) đã chửi tôi. Anh còn nói anh chị anh cũng không là gì, cũng không có tư cách gì dạy dỗ anh.

Tôi đã nghĩ đến trường hợp làm đơn ly hôn vì gần như tôi bất lực trong việc cải tạo tính nết xấu xa ấy của anh. Mặt khác tôi lại  thương con, còn chấp nhận sống với anh thì cũng có nghĩa là tôi phải lo toan một mình đến già.

Người ngoài không biết còn ngưỡng mộ vợ chồng tôi, bảo cả hai đều có công việc kiếm được tiền nên sung sướng hơn bao người, nhưng họ nào biết bên trong là gì. Chẳng lẽ tôi phải “sống chung với lũ“ hay sao? Tôi cũng lo rằng con trai tôi sau này cũng giống tính bố nó thì một người phụ nữ khác lại khổ.

Vì bây giờ tôi có thể khẳng định rằng tính anh là do di truyền vì bố chồng tôi cũng như thế (cũng lầm lì ít nói, cũng lạnh lùng và quản lý tiền không cho mẹ chồng tôi đồng nào). Hiện giờ  tôi rất bế tắc. Tôi rất mong các anh chị cho tôi một lời khuyên. Tôi phải làm sao bây giờ.

Ngọc Hà (Theo KP)
Nguồn:

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hôn nhân gia đình