“Bố ơi! Bố nhanh về nhà nhé, con rất nhớ bố!”. Anh biết là ai đó đã gọi nhầm số vì anh không có con gái...
Một ngày nọ, đang trên đường về nhà, chuông điện thoại reo lên, anh vừa nhấc máy thì nghe giọng của một cô bé non nớt từ đầu dây bên kia vang lên: “Bố ơi, bố nhanh về nhà nhé, con rất nhớ bố!”.
Anh biết là ai đó đã gọi nhầm số, vì anh không có con gái mà chỉ có một cậu con trai 6 tuổi. Chuyện này cũng không có gì làm lạ, anh lắc đầu: “Gọi nhầm rồi nhé!”. Nói rồi, anh tắt máy. Thế nhưng những ngày tiếp theo đó, số điện thoại kia vẫn tiếp tục gọi đến máy anh, anh bắt đầu thấy phiền phức, thế nên nhất quyết không nghe máy. Hôm đó, số điện thoại đó lại gọi đến hết lần này lượt khác, điều khiến anh ngạc nhiên đó là trong khi anh kiên quyết không nghe thì số điện thoại kia vẫn kiên quyết gọi bằng được.
Cuối cùng, anh nghe máy, vẫn là giọng của cô bé kia: “Bố ơi, bố nhanh về nhé, con nhớ bố lắm. Mẹ nói con không gọi nhầm số đâu, chính là số điện thoại của bố đấy. Bố ơi con đau lắm! Mẹ nói bố rất bận nên chỉ có mình mẹ chăm sóc con, mẹ rất mệt. Bố ơi, con biết bố rất vất vả, nếu bố không về với con được thì bố hôn con qua điện thoại một lần được không ạ?”
Yêu cầu ngây thơ của cô khiến anh không có cách nào từ chối, anh đồng ý, sau đó anh nghe thấy tiếng nói đứt quãng của cô bé: “Con...cảm ơn...bố, con...vui...lắm, con...hạnh...phúc...lắm...”
Nhận được nụ hôn của bố qua điện thoại, cô bé ra đi với nụ cười mãn nguyện
Trong lúc anh dần dần thấy thú vị với cuộc gọi này thì chuông điện thoại anh lại reo lên, nhưng người nghe điện thoại không phải cô bé lần trước mà là giọng nói nặng trĩu của một người phụ nữ:
“Xin lỗi anh! Mấy ngày hôm nay làm phiền anh nhiều, thực sự xin lỗi! Tôi tính đợi lo xong mọi chuyện xong rồi gọi điện xin lỗi anh. Con bé mấy lần trước gọi điện cho anh đó là con gái tôi, số nó khổ lắm, mới sinh ra đã mắc bệnh ung thư xương, không lâu sau đó bố nó lại qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Tôi thực sự không dám cho nó biết bởi hàng ngày nó đều phải chịu sự dày vò đau đớn của đợt điều trị hóa chất. Mỗi lần không chịu đựng được sự đau đớn đó, miệng nó cứ gọi bố không ngừng bởi anh ấy luôn động viên nó phải mạnh mẽ vượt qua. Tôi thực sự không nỡ chứng kiến cảnh nó như thế nên liền nghĩ ra một số điện thoại để nói dối nó...”
“Vậy con bé bây giờ sao rồi?” Anh vội vàng hỏi người phụ nữ. “Nó đi rồi, chắc lúc đó anh đã hôn nó qua điện thoại vì nó ra đi với nụ cười mãn nguyện, trước khi đi tay nó còn ôm chặt cái điện thoại vào lòng...” Anh sững người, không biết nói gì nữa. Cô bé giúp mọi người nhận ra tình thân vô cùng quan trọng, giúp mọi người cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được sự ấm áp. Thế giới vô cùng rộng lớn nhưng không chứa đựng được một tiếng gọi, gia đình vô cùng nhỏ bé nhưng đối với cô bé, nó là cả một thế giới. Bởi vì nụ hôn của bố nên cô bé đã ra đi trong thanh thản...