Đến sát ngày đám cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đấy là do tôi lo lắng chuẩn bị cho ngày trọng đại quá, không có việc gì cả. Vậy nhưng, buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng kí kết hôn đã xảy ra một việc khiến tôi trở tay không kịp.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã 2 năm, thật sự người tôi yêu là một người rất tốt, cô ấy yêu tôi và chăm chút cho tôi từng chút một. Tôi nghĩ rằng, đời này nếu tôi lấy được cô ấy là điều quá hạnh phúc rồi. Vậy nhưng, khi càng yêu, tôi càng lo sợ mất cô ấy. Bởi vì, có một bí mật mà tôi và gia đình vẫn giấu diếm từ 2 năm nay, ngay cả bạn bè của tôi ở thành phố này cũng ít người biết được. Đó là...vâng, tôi có một người con riêng. Cháu năm nay đã 8 tuổi, là thành quả của một mối tình vụng dại thời tôi còn đi học.
Cái thời yêu muốn chết đi sống lại, chểnh mảng học hành và bất chấp lời cấm cản của bố mẹ đã cho tôi một bài học không thể hối hận hơn. Giờ đây, khi đã vượt qua được vô vàn khó khăn và dần ổn định được sự nghiệp, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và bế tắc này.
Con gái tôi, năm nay đã được 8 tuổi, cháu rất ngoan và biết vâng lời. Để giấu nhẹm chuyện đấy là con tôi, từ khi cháu được sinh ra, nhà tôi đã nhận về nuôi và nói dối mọi người rằng đấy là con nhà cậu, là em mẹ tôi. Mọi người ban đầu bán tín bán nghi, lời ra tiếng vào một thời gian rất dài. Nhưng rồi thời gian qua đi, bố tôi thuyên chuyển công tác sang thành phố mới, nhân dịp này nhà tôi quyết định chuyển nhà, để tránh dị nghị về sau. Mẹ cháu hơn tôi 5 tuổi, ngày ấy làm thợ may ở gần trường cấp 3 tôi học.
Ngày ngày tôi gửi xe đạp ở tiệm may ấy, rồi dần chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay và đã đi quá giới hạn. Nhà tôi khi biết tin nhất quyết không nhận cô ấy về làm dâu, chỉ yêu cầu giữ lại cái thai và gia đình tôi sẽ chu cấp đủ cho cô ấy. Mẹ tôi ra mặt giành cháu về, khiến cô ấy uất hận không thể làm gì hơn.
Hồi ấy trẻ dại, tình cảm cũng chưa phải là điều chắc chắn, bị một cú sốc như vậy, tôi chỉ biết cúi mặt nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Rồi sau khi nhận con về, tôi lo học hành, dần dần tình cảm cũng nhạt dần và chẳng còn gì ngoài trách nhiệm nữa.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã 2 năm, thật sự người tôi yêu là một người rất tốt, cô ấy yêu tôi và chăm chút cho tôi từng chút một. (Ảnh minh họa)
8 năm trôi qua, cháu vẫn gọi tôi là "anh" và xem tôi như một người anh trai thực thụ. Cháu giống tôi, vậy nên người ngoài cứ tưởng chúng tôi là anh em thật. Cháu chăm học và cũng hay đau ốm, khiến tôi lo lắng rất nhiều. Bí mật này tôi và gia đình nhắc nhau sống để bụng, chết mang đi, không bao giờ hở ra ngoài rằng cháu là con tôi. Vậy nhưng, cái gì người ta càng sợ mất đi, nó lại càng ám ảnh họ mãi.
Con gái tôi đã lớn, cháu dần nhận thức được mọi điều. Cháu hay hỏi tôi vì sao các bạn cứ trêu cháu là con hoang, vì gia đình tôi làm thủ tục nhận con nuôi cho cháu, nên cháu xem bố mẹ tôi là bố mẹ ruột. Mỗi lần tôi nghe nói như vậy thì đau lắm, chỉ mong tu chí làm ăn để sau này lo cho cháu được nhiều hơn. Mẹ cháu từ ngày giao cháu cho gia đình tôi, cũng bỏ đi biệt tích. Sau này nghe bảo gia đình đi tìm nhiều lần nhưng cô ấy báo về đã đi đến nơi khác để tìm việc và làm lại cuộc đời...
Đến sát ngày cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. (Ảnh minh họa)
Rồi cách đây 2 năm, tôi gặp cô ấy - người tôi yêu bây giờ. Cô ấy thua tôi 3 tuổi, chẳng có gì ở cô ấy khiến tôi có thể chê trách được. Chuyện tình của chúng tôi cứ thế trôi qua, chớp mắt đã được 2 năm rồi. Cô ấy cũng rất yêu quý con gái tôi, mỗi lần đến nhà chơi đều mua quà cho cháu. Và cũng đến tuổi cô ấy muốn lập gia đình, bản thân tôi cũng vậy. Tôi bèn ngỏ lời và cô ấy đồng ý, gia đình hai bên cũng ủng hộ, chuyện cưới xin nhanh chóng được chuẩn bị. Nhưng tôi vẫn luôn lo sợ bí mật của tôi một khi bị lộ, cô ấy sẽ không chịu được mà rời xa tôi. Hạnh phúc này tôi đã phải đánh đổi rất nhiều, tôi không muốn mất đi cô ấy...
Đến sát ngày cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đấy là do tôi lo lắng chuẩn bị cho ngày trọng đại quá, không có việc gì cả. Vậy nhưng, buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng kí kết hôn đã xảy ra một việc khiến tôi trở tay không kịp. Đang ở nhà, bỗng nhiên vợ sắp cưới gọi điện cho tôi khóc lóc nức nở.
Tôi ban đầu không nghe rõ, nhưng rồi bình tĩnh lại, cô ấy bảo rằng có một người phụ nữ tìm đến nhà gặp cô, xưng là mẹ của con tôi và muốn nói chuyện. Nghe đến đây, tôi vội bảo cô ấy ở nhà, tôi sang ngay, không kịp hỏi gì thêm, tôi còn không kịp mặc lại quần áo. Đến nơi, tôi thấy cửa mở toang, gia đình cô ấy ngồi đó và không có người phụ nữ nào cả.
Tôi đi vào, thấy cả nhà nhìn tôi như kẻ thù, vợ sắp cưới của tôi ngồi xụi lơ một góc, tôi nhủ thầm rằng bí mật này hôm nay không thể giấu diếm được nữa rồi...Bố vợ mời tôi ngồi xuống, rót nước và hỏi:
- Vừa nãy có một người phụ nữ tới đây, xưng là mẹ của con anh, còn bảo em gái anh là con của anh và cô ấy. Anh nói đi, chuyện này là như thế nào?
Tôi như ai cướp mất giọng, không thốt nổi nên lời. Vậy là người phụ nữ ấy sau bao nhiêu năm đã quay lại, không cần làm gì, đánh trực diện vào nhà vợ sắp cưới của tôi không một lời giải thích. Mối hận cướp con bao năm nay đã bị chôn vùi, giờ đã đến lúc khơi dậy rồi sao? Không còn cách nào khác, tôi đành thú nhận tất cả sự thật với gia đình nhà vợ sắp cưới. Vừa nói, tôi vừa cúi gằm mặt, không dám nhìn mặt ai, từng giọt nước mắt rơi xuống mặn chát.
Vợ sắp cưới sững sờ nhìn tôi rồi khóc nấc nghẹn ngào trong lúc tôi kể chuyện. Cô ấy nhìn tôi như một gã đàn ông đểu cáng và bội bạc, tôi không dám đối mặt với cô ấy nữa. Rồi cô ấy vùng dậy, quát lớn:
- Anh cút, cút ngay ra khỏi nhà tôi. Đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa. Đồ đểu, đồ xấu xa, tôi thật không có mắt mới đi yêu anh. Không đám cưới, không đăng ký gì nữa. Cút hết đi!
Tôi cay đắng giữ lấy hai cánh tay cô ấy đang xua đuổi tôi, nhục nhã ê chề không biết làm sao nữa. Tôi liên tục xin lỗi cô ấy, tôi khóc, cô ấy cũng khóc, còn bố mẹ cô ấy chỉ thinh lặng cay đắng không nói gì. Rồi bố cô ấy đứng dậy, lại gỡ cô ấy ra khỏi người tôi, nói:
- Thôi anh về đi, con bé giờ không bình tĩnh được nữa. Chuyện này để sau hãy giải quyết, tạm thời hoãn đám cưới, gia đình chúng tôi cần bàn bạc lại thêm.
Nói đến đây, ông ấy cố đẩy tôi ra cửa. Tôi ngậm ngùi dắt xe ra về, phóng như bay trên đường mà lòng đầy hỗn loạn. Đêm đã dần khuya, bầu trời đen đặc như một hố sâu không đáy, nó cũng tối tăm như cuộc đời của tôi vậy...