Tôi thật không ngờ, người đàn ông tôi tin tưởng như anh trai lại chuốc rượu và dụ tôi vào nhà nghỉ.
Thật sự tôi không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra tồi tệ như vậy, tôi đang lo lắng vì không biết phải làm thế nào cả.
Tôi có anh bạn thân, chơi với nhau từ những năm đầu ‘chân ướt chân ráo’ lên thành phố nhập học. Anh học trên tôi một khóa, giờ đã đi làm cho một công ty có tiếng, còn tôi đang học năm cuối. Tình cảm anh em rất tốt và vui vẻ, mãi cho đến khi tôi có người yêu thì tôi dành ít thời gian để cà phê hay nói chuyện phiếm với anh. Có một người bạn như anh, cảm giác rất hạnh phúc. Mỗi lần tôi với người yêu có chuyện thì anh là người đứng giữa hòa giải, hay tức tốc chạy đến chở tôi một vòng khi tôi stress nặng, rồi mỗi khi tôi không biết gì về ngành học thì tôi lại hỏi anh, tôi xem anh như máy chủ google, vì anh vẫn hay nói thế.
Gần đây, tôi chuẩn bị thực tập để ra trường, tôi thường liên lạc với anh để anh chỉ dẫn cái này cái kia. Những cuộc cà phê, ăn uống thường xuyên hơn, phần lớn là hỏi về chuyện học hành, sau đó lái sang chuyện thường nhật, phần vì người yêu về quê, một mình nơi đất khách thật sự rất buồn tẻ.
Có lần tôi hỏi anh, “công việc ổn định rồi sao chưa thấy chở anh cô nào đi chơi hết vậy, định ở vậy luôn à?”. Anh nửa đùa nửa thật là tại tôi, có tôi ngồi sau xe anh là được rồi, cần chi ai. Cứ nghĩ anh chỉ nói đùa thôi, ai ngờ sau đó tôi thấy anh thay đổi nhiều lắm. Mỗi sáng, trước khi đi làm anh mua đồ ăn sáng ghé sang ăn cùng hay để lại cho tôi rồi mới đi. Tối đợi tôi học anh văn xong là rủ đi cà phê, đi ăn, anh nói tôi dạo này gầy, nên ăn nhiều vào. Thật sự tôi chỉ xem anh như anh trai của mình, nhiều lần tôi thấy ngại, nên cố từ chối. Tôi có kể cho người yêu tôi nghe, anh nói tôi suy nghĩ nhiều, rồi đâu lại vào đấy.
Anh nói người tôi yêu có gì hơn anh mà tôi lại không chọn anh? Nhà, xe, địa vị anh có tất cả, còn người tôi yêu chỉ là gã sinh viên nghèo, chạy cộc cạch trên chiếc xe đạp.
(ảnh minh họa)
Công ty anh có tiệc liên hoan, anh rủ tôi đi cùng, dù gì cũng rỗi, vậy là tôi gật đầu. Tôi uống rượu không giỏi lắm, chỉ nếm môi khi bạn bè anh mời mà đầu óc tôi đã quay cuồng. Tôi không biết gì nữa, đến khi tôi tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường của anh, và anh nằm bên cạnh. Quần áo tôi không có gì thay đổi, tôi cảm thấy yên tâm phần nào.
Tôi cố ngồi dậy, đầu nhức như búa bổ, tôi bước xuống nền để đi tolet thì cảm giác đau nhói ở phần dưới. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi khóc thét lên trong tolet, lòng tin, sự ngưỡng mộ sụp đổ hoàn toàn. Tôi muốn chạy khỏi căn phòng kinh tởm đó, nhưng anh đã ôm tôi lại. Anh khóc, anh van xin tôi tha thứ cho anh, anh nói anh yêu tôi, men rượu làm anh không kìm nén được. Anh nói anh sai khi làm điều đó với tôi, anh nói vì anh nhút nhát mà để mất tôi, và lần này anh phải có được tôi.
Anh nói người tôi yêu có gì hơn anh mà tôi lại không chọn anh? Nhà, xe, địa vị anh có tất cả, còn người tôi yêu chỉ là gã sinh viên nghèo, chạy cộc cạch trên chiếc xe đạp. Tôi tát cho anh một cái vì cái tội coi thường người tôi yêu, rồi tôi thu mình trong một góc mà khóc. Tôi thấy bản thân tôi thật nhơ nhuốc, làm sao tôi có thể đối diện với người tôi yêu.
Nửa tháng trôi qua từ cái đêm đó thật sự nặng nề, tôi đã mua que thử 2 lần vì sợ hãi và lo lắng. Anh thì vẫn quan tâm tôi, còn tôi tránh mặt anh từ ngày đó. Anh nói anh sẽ chịu mọi trách nhiệm cho lỗi lầm này, nhưng làm sao đây nếu hậu quả xấu nhất xảy ra, làm sao tôi ăn nói với người tôi yêu, khi anh luôn tin tưởng tuyệt đối vào tôi?
Thật tình tôi quẫn trí lắm rồi, tôi không thể tâm sự cùng ai, tôi đang stress rất nặng, tôi không còn tâm trí nào cho việc ăn uống hay học hành nữa.
Tôi không ngờ người đàn ông tôi coi như anh trai, người mà tôi tin tưởng dốc bầu tâm sự, yêu thương trọn vẹn lại khiến tôi ra nông nỗi này. Tại sao con người ta lại ích kỉ, lại nghĩ rằng chiếm đoạt được rồi thì sẽ có tình yêu. Anh biết tôi có cảm tình với anh, vậy mà anh lại khiến tôi thành người con gái đê tiện như thế này. Anh nói yêu tôi mà lại khiến tôi dằn vặt đau khổ, có phải anh đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ tới bản thâ mình hay không? Tôi thật không biết mình nên làm gì lúc này và rồi còn tương lai nữa, tôi luôn bị ám ảnh và sợ, nếu anh là gã không ra gì, liệu có ngày nào anh mang chuyện này nói với người yêu tôi không? Tôi chua xót quá rồi!