Suy cho cùng, phụ nữ thật khó hiểu, nói đúng hơn là mong ước vô biên không hề có giới hạn.
Thử hỏi, trên đời này, có bao nhiêu người phụ nữ khi lấy chồng rồi lại không than chán, than buồn than mất tự do? Có bao nhiêu người thích được hưởng thụ thời độc thân của mình đầy cách tiếc nuối.
Khi đàn bà lấy chồng, họ cảm thấy đây là cuộc sống đang giam cầm họ. Không còn được thích đi đâu thì đi, không được tự do bay nhảy. Gánh nặng chồng, gia đình chồng và chăm con cái. Thời gian dành cho gian bếp nhiều hơn, cho con cái nhiều hơn. Bản thân họ quên luôn mình, quên mất việc mình cũng cần phải vun vén cho mình và tự tìm niềm vui.
Bởi đàn bà không chủ động, vì họ không dám làm điều mình nghĩ khi còn bao nhiêu nguyên nhân xung quan họ. Như phía chồng, nhà chồng và ngay chính bản thân họ cũng không muốn.
Họ than thân trách phận, thậm chí đổ cho số phận mình hẩm hiu. Nhưng thực ra, chính họ không trân trọng bản thân mình và không tự tạo cho mình niềm vui sống. Có chồng có con, đâu có nghĩa là niềm vui, đam mê khép lại.
Đó là ở những người phụ nữ có chồng. Còn với những người con gái chưa chồng, thậm chí chưa có người yêu, họ ngày đêm kêu ca cô đơn vì không có nổi một người dựa vào. Họ ngày ngày than phiền mình thấy trống trải và thích có ai đó để yêu, để cưới.
Tự do đó, tận dụng đi, thoải mái đó, chơi đi! Liệu có phải có quá nhiều thời gian nên chúng ta cảm thấy không biết phải làm gì cho hết? Có phải vì quá tự do nên cảm thấy thời gian thật phí hoài?
Có câu nói “Cái giá của tự do là cô đơn, cái giá của hạnh phúc là ràng buộc” thật không sai chút nào. Tự do và cô đơn, hạnh phúc và ràng buộc. Đôi khi trong cuộc sống chúng ta phải học cách chấp nhận dù đó là điều ta không muốn. Và cũng không nên đòi hỏi quá nhiều vào những việc này.
Đừng kì vọng có tất cả. Giống như khi có chồng sẽ không còn được bay nhảy như trước nữa, không phải vì ai cấm đóan mà vì những bận rộn lo toan của cuộc sống khiến chính chúng ta cũng không còn muốn đi đâu. Hay khi không có người yêu, chúng ta lại khát khao có được một mái ấm gia đình, hạnh phúc đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.
Phụ nữ có một cái tính khó sửa, đó là luôn đứng núi này trông núi nọ và nhất định không chịu sửa chữa. Hãy cứ coi đó là thiên chức mà chúng ta phải làm để đón nhận nó một cách nhẹ nhàng, thoải mái nhất có thể. Bởi mơ ước của con người là không giới hạn.