Cuộc đời này chẳng ai biết được ngày mai điều gì sẽ đến. Thành công trong cuộc sống có lẽ không phải là đạt được bất kỳ cái đích nào mà là khi chúng ta dần hoàn thiện được mình, sống một cách có ích.
Trên một ngọn đồi nọ, có ba cái cây sống gần nhau. Một hôm chúng cùng nhau trò chuyện về những hy vọng và ước mơ của mình.
Cây đầu tiên nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ trở thành chiếc rương đựng kho báu. Tôi sẽ được lấp đầy bởi vàng bạc đá quý. Họ sẽ trang trí cho tôi bằng những đường chạm khắc tinh xảo. Khi nhìn vào tôi, ai ai cũng sẽ thấy được sự đẹp đẽ, giàu có”.
Cây thứ hai nói: “Còn tôi sẽ trở thành một con tàu biển hiên ngang. Tôi sẽ đưa nhà vua và hoàng hậu đi khám phá những chân trời mới. Mọi người sẽ luôn được an toàn khi ở trong tôi”.
Cuối cùng, cây thứ ba nói: “Tôi muốn mình trở thành cây cao nhất và thẳng nhất trong khu rừng. Mọi người sẽ ngước nhìn và thấy tôi sừng sững trên đỉnh đồi. Người ta sẽ nhìn lên cao, thấy tôi và nghĩ về thiên đường, về chúa. Tôi sẽ trở thành cái cây vĩ đại nhất và ai cũng nhớ đến tôi”.
Bẵng đi vài năm sau cuộc trò chuyện đó, có một nhóm những người thợ rừng tìm đến quả đồi nọ. Khi đến cái cây đầu tiên, một người thợ nói: “Cây này thân gỗ có vẻ rất tốt. Tôi nghĩ chúng ta có thể bán gỗ của nó cho một người thợ mộc…” và ông bắt đầu cưa. Cái cây vô cùng hạnh phúc khi nghĩ rằng người thợ mộc sẽ làm cho mình trở thành một chiếc rương đựng kho báu.
Đến gần cây thứ hai, người thợ rừng khác nói “Cái cây này trông rất dẻo dai, tôi có thể bán nó cho các nhà máy đóng tàu”. Cây nghe xong liền mừng rỡ vì như vậy nó sắp đạt được ước mơ của mình, trở thành một con tàu hiên ngang.
Khi người thợ rừng tiến lại gần cái cây thứ ba, nó đã rất sợ vì khi chiếc cưa kia đặt vào thân nó đồng nghĩa với việc ước mơ trở thành cái cây lớn nhất sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Người thợ rừng nọ nói “Tôi không cần điều gì đặc biệt từ cái cây này nên tôi sẽ cắt về và sử dụng chúng”.
Sau ngày hôm đó, cái cây được mang đến cho những người thợ mộc và đẽo thành hộp đựng thức ăn cho động vật,. Người ta đặt nó vào một nhà kho chứa đầy cỏ khô. Cây thứ hai được xẻ ra và đóng thành một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Còn cái cây thứ 3 được xẻ thành những mảnh lớn và cất vào trong một góc tối.
Nhiều năm trôi qua, ba cái cây cũng dần quên cuộc trò chuyện về những ước mơ, hoài bão hôm nào. Một hôm, có đôi vợ chồng nọ đến nhà kho thì người phụ nữ bất ngờ trở dạ và sinh ra một em bé kháu khỉnh. Họ đặt em bé vào trong cái hộp đựng thức ăn được làm từ cây đầu tiên. Cái cây đã trở thành một chiếc nôi ấm áp. Nó cảm nhận được tầm quan trọng của thiên thần đáng yêu đang nằm trong mình và hạnh phúc khi mình đang có món quà quý giá nhất.
Một năm sau đó, có vài người đàn ông ra khơi bằng chiếc thuyền đánh cá được làm từ thân cây thứ hai. Họ có vẻ vô cùng mệt mỏi và đã ngủ thiếp đi. Trong lúc con thuyền đang trôi lênh đênh trên mặt nước thì một cơn bão bỗng dưng ập đến. Cái cây đã nghĩ mình không thể đủ sức mạnh để giữ an toàn cho những người trên thuyền. Nó cố gắng hết sức mình và thật tuyệt vời, chiếc thuyền ấy đã vượt qua cơn bão. Nhìn ánh mắt hạnh phúc của mọi người, nó thấy rất vui khi mình đã đủ mạnh để đảm bảo an toàn cho con người.
Cuối cùng, có một nhóm người đến và mang cái cây thứ ba đi. Họ băng qua những con đường và mọi người thì không ngừng chỉ trỏ. Đến khi họ dừng lại, một người đàn ông bị đóng lên cây và treo trên không. Đến ngày Chủ nhật, cái cây thứ 3 nhận ra rằng nó đang đứng ở đỉnh đồi và đang rất gần Chúa. Chúa Jesus đã bị đóng đinh ở trên thân của chính nó.
Tôi đã như nhìn thấy mình trong hình ảnh cái cây đầu tiên trở thành một hộp đựng thức ăn cho động vật, cây thứ 2 thành chiếc thuyền đánh cá nhỏ và cây thứ 3 thì thành những mảnh gỗ lớn cất trong xó nhà. Thời đi học, tôi cũng như bao bạn bè cùng trang lứa, mơ ước mình có thể đỗ được một trường đại học danh tiếng rồi tốt nghiệp và đi làm cho công ty nước ngoài nào đó chẳng hạn. Tôi muốn mình có thể hãnh diện với mọi người khi trở thành một người thành công.
Thế nhưng năm đó, ngay cả việc đỗ đại học tôi đã không làm được. Mọi cánh cửa hướng tới tương lai với tôi đều đã đóng sập trước mắt. Tôi thấy mình thật thất bại. Mặc những lời khuyên của bố mẹ, tôi đã đóng cửa và ở yên trong phòng 1 tháng để khóc và dằn vặt bản thân.
"Mình sinh ra trên đời này làm gì cơ chứ".
Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể vượt qua được và tiếp tục học để cho kỳ thi năm sau. Tôi đã không thể đỗ vào trường mình mơ ước song cũng đủ điểm để vào một trường đại học tầm trung.
Ra trường với tấm bằng loại khá, ngoại hình lại chỉ dừng lại ở mức bình thường nên tôi phải rất chật vật mới tìm được một công việc gọi là tàm tạm. Sếp thì khó tính, đồng nghiệp thì đủ kiểu người với 1001 những tính xấu. Đó cũng là lúc tôi nhận ra không phải mình cứ tốt với mọi người thì tất cả sẽ tốt lại với mình.
Lại một lần nữa, tôi thấy mình thật vô dụng khi đi họp lớp cấp 3 và nhận ra chúng bạn thành công hơn tôi gấp rất nhiều lần. Vì sao cuộc đời này lại bất công khi có người vừa xinh đẹp lại giỏi giang còn tôi thì học hành cũng nhàng nhàng với chiều cao đo gian thì được mét rưỡi.
Cho đến một ngày, tôi đã nghiệm ra bao năm qua mình đã uổng phí không biết trân trọng bản thân mình. Đó là lần tôi được một cô bạn rủ đi cùng tới tổ chức trung thu cho các em ở trại trẻ mồ côi. Các em ở đó mỗi đứa một nỗi khổ riêng, có đứa chưa từng biết đến mặt mẹ cha, có đứa thì cha mẹ ly hôn rồi đưa nó vào đây vì coi nó là gánh nợ cuộc đời.
Tôi dừng lại bên một em bé bị cụt 2 tay bẩm sinh. Cô bé có khuôn mặt rất sáng, đôi mắt to tròn thông minh. Tôi hỏi em về món quà trung thu chúng tôi đã chuẩn bị rồi tâm sự với em về cuộc sống hàng ngày.
"Em thấy mình rất may mắn chị ạ. Ở ngoài kia còn biết bao bạn nhỏ có hoàn cảnh khổ hơn em. Các bạn còn không được đi học, không có quần áo ấm để mặc. Ở đây em có các mẹ và có rất nhiều bạn. Bạn Minh mặc áo đỏ kìa, bạn ấy hay cầm đồ giúp em, chị Thảo thì rất khéo tay, tết cho em những kiểu tóc tuyệt đẹp. Em còn có thể viết bằng chân nữa đấy..."
Vừa nói cô bé vừa dùng chân lấy cây bút rồi biểu diễn cho tôi xem. Giây phút ấy, tôi cảm thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ. Trong khi có bao người hoàn cảnh khó khăn vẫn luôn vui vẻ, cố gắng vươn lên trong cuộc sống thì tôi lại ủ dột khi không đạt được thứ mình mong muốn.
Có những người mất cả đời để đi kiếm tìm hạnh phúc, ý nghĩa cuộc sống mà vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời cho mình. Chúng ta chán chường rồi than thân trách phận khi cuộc sống không được như ý mà không hề biết rằng mỗi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa riêng của nó. Khó khăn, thử thách chính là cơ hội để ta chứng minh bản thân mình.
Cuộc đời này chẳng ai biết được ngày mai điều gì sẽ đến. Thành công trong cuộc sống có lẽ không phải là đạt được cái đích nào mà là khi chúng ta dần hoàn thiện được mình, sống một cách có ích. Như trong câu chuyện trên, mỗi cái cây cuối cùng đều cảm thấy rất hạnh phúc khi có được điều chúng mong muốn, chỉ là không phải theo cách chúng đã tưởng tượng mà thôi. Hãy tin rằng phía trước là con đường dẫn đến những điều tốt đẹp cho những ai biết ước mơ, biết phấn đấu.
Mỗi người sinh ra đều có một ý nghĩa riêng, nếu không thế giới này đâu cần có nhiều người đến như vậy".