Nghe mẹ nói tôi cũng giật mình. Hôm sau tôi đã xin nghỉ cả ngày để có thể ở bên con. Đúng là hôm đó con có nói nhìn thấy mẹ ở dưới gầm giường và khóc ngặt lên đòi mẹ. Tôi hoảng hốt ngó xuống dưới gầm giường thì chợt hiểu ra mọi chuyện.
Tôi vẫn nghe thấy nhiều người nói rằng, cảm giác không được đáp lại tình cảm là thứ cảm giác tệ vô cùng. Có lẽ, đó là khi họ chưa biết đến thứ cảm giác tồi tệ hơn thế, đó là khi bạn thậm chí còn chẳng có cơ hội để nhìn thấy người mình yêu.
Phương là cô gái mà rất nhiều đứa con trai trong lớp cấp 3 của tôi từng thích. Cô ấy không quá xinh nhưng tính tình lại hết sức dễ chịu. Một chút cá tính, một chút tinh nghịch, một chút hài hước, Phương khiến trái tim của lũ con trai chúng tôi thổn thức chẳng yên.
Tất nhiên, hồi đó người Phương chọn không phải là tôi mà là cậu bạn lớp trưởng bàn bên. Chúng tôi, những đứa cùng thích Phương chỉ biết nhìn cô ấy từ xa rồi thầm tiếc.
Ảnh minh họa.
Những năm tháng cấp 3 rồi cũng qua đi, sau khi ra trường chúng tôi mỗi người mỗi ngả. Người thì lên thành phố học đại học, học nghề, người tiếp tục ở quê dựng vợ gả chồng hoặc chăn nuôi lợn gà cám bã. Tôi thì chọn con đường đi học nghề. Hơn ai hết, tôi hiểu sức lực của bản thân mình đến đâu.
Lũ bạn bè cấp 3 của tôi cũng ít liên lạc hơn với nhau sau khi ra trường. Tôi cũng không còn nghe ngóng thông tin nhiều về Phương, chỉ biết hai người họ chia tay một thời gian sau khi tốt nghiệp. 2 năm sau khi học nghề, tôi chẳng nghờ mình lại gặp Phương khi cô ấy mở một tiệm may gần nhà.
Chúng tôi gặp gỡ rồi trò chuyện nhiều hơn sau một thời gian không liên lạc với nhau. Phương vẫn xinh đẹp như ngày nào dù khuôn mặt có chút trải đời hơn.
Tôi và Phương gặp gỡ nhiều hơn. Chúng tôi trò chuyện về công việc, về cuộc sống và về những kỷ niệm đã qua. Khoảng 1 năm sau đó tôi có người bạn muốn kéo lên thành phố làm. Đó là cơ hội khá tốt nhưng tôi đã quyết định từ chối. Tôi còn gia đình ở đây và tôi cũng muốn được bên Phương nhiều hơn.
Từ tình bạn, chúng tôi chuyển sang tình yêu một cách rất tự nhiên và nhẹ nhàng. Hai gia đình ở gần nhà nhau, tuổi thì cũng đã cập kê nên đám cưới đã được tổ chức sau khi chính thức hẹn hò được khoảng một năm rưỡi.
Không lâu sau đám cưới, vợ tôi mang thai rồi sinh hạ được một bé gái vô cùng đáng yêu. Tình cảm vợ chồng càng thêm gắn bó khi gia đình đón thêm thành viên mới. Nhìn vợ trải qua thời kỳ ốm nghén bầu bí rồi sinh nở, tôi càng thêm thương vợ nhiều hơn.
Có thêm tiếng cười, tiếng khóc của con trẻ, gia đình tôi cũng thêm nhiều cung bậc cảm xúc hơn. Đúng là có con mọn, bận thì bận thật nhưng không thể phủ nhận được niềm hạnh phúc khi được làm cha, làm mẹ.
Thế nhưng niềm hạnh phúc ấy chưa được bao lâu thì tôi nhận tin vợ bị ung thư khó có thể qua khỏi. Những ngày tháng đó là quãng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời tôi. Dù đã cố gắng rất nhiều nhưng phép màu đã không xảy ra. Vợ tôi mất sau 7 tháng chống chọi với bệnh tật.
Vợ chồng ở với nhau chưa được bao lâu, con gái còn quá nhỏ, đã có lúc tôi cảm giác như mình bị mất phương hướng. Sau sự mất mát quá lớn đó, tôi lao vào công việc như một thằng điên. Tôi làm việc tối ngày, chỉ mong có thể thật bận để không còn thời gian rảnh suy nghĩ tới chuyện đau lòng kia.
Con còn nhỏ nên hàng ngày giờ đi làm tôi đều gửi con sang nhà mẹ rồi tối bà lại đưa con về. Hai bố con gặp nhau được một lúc thì lại đến giờ ngủ của con bé. Nhìn con thơ say giấc nồng, tôi thương con đến vô hạn. Giá như, giá như có một phép màu xảy ra, chúng tôi đã được tận hưởng cảm giác của một gia đình hạnh phúc.
Hôm đó, đột nhiên mẹ gọi điện cho tôi và nói con bé dạo này có những biểu hiện rất lạ. Con bé thường xuyên kêu rằng nhìn thấy mẹ nó ở dưới gầm giường.
Ảnh minh họa.
"Con bé hay nói thế một thời gian rồi nhưng mẹ nghĩ là trẻ con nói linh tinh, vả lại mẹ không muốn làm con suy nghĩ nhiều nên không nói chuyện. Nhưng gần đây con bé rất hay nói vậy và khóc đòi mẹ nên mẹ đành nói với con. Con thu xếp thời gian dành thêm cho nó con ạ".
Nghe mẹ nói tôi cũng giật mình. Hôm sau tôi đã xin nghỉ cả ngày để có thể ở bên con. Đúng là hôm đó con có nói nhìn thấy mẹ ở dưới gầm giường và khóc ngặt lên đòi mẹ. Tôi hoảng hốt ngó xuống dưới gầm giường thì chợt hiểu ra mọi chuyện.
Đó là tấm hình chụp cả gia đình trước khi vợ tôi mất. Suốt một thời gian lâu sau khi vợ mất, tôi đã ôm tấm hình ấy hằng đêm và chẳng thể nào ngủ được vì nỗi nhớ quá lớn. Rồi đến khi tôi quyết định lao vào công việc để quên đi, có lẽ tôi đã làm rơi bức hình ấy xuống giường mà không nhớ.
Ôm con vào lòng, tôi vỗ về rồi thủ thỉ với con. Chiều hôm đó tôi đã đưa con đi chơi rồi mua một chiếc khung ảnh thật đẹp để lòng bức ảnh đó vào. Có lẽ, ở một nơi nào đó trên trời, Phương vẫn luôn dõi theo và phù hộ cho hai bố con tôi.