Còn rất nhiều những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của chúng mình khiến anh cảm thấy, em thực sự là một nửa thiếu hụt của anh!
Người ta nói vợ chồng ở cùng nhau lâu sẽ có xu hướng giống nhau về ngoại hình. Mấy thằng bạn của anh lâu lâu mới gặp em liền bảo:
Mày với vợ trông giống nhau thế nhỉ? Nhìn cứ như hai anh em trong nhà ấy!
Anh mang về nhà kể cho em nghe, em cười:
Thỉnh thoảng em cũng ngỡ mình loạn luân!
Trời đất! Khi nào em cũng có những ý tưởng khiến anh giật mình bởi anh có đào óc mình ra cũng không thể nào nghĩ được những điều đó! Nhưng lại càng thấy yêu vợ hơn. Hóa ra tình yêu có sức mạnh cảm hóa lỳ diệu như thế sao? Không chỉ về tâm hồn mà thể xác chúng ta cũng có những biến đổi vì nhau. Anh cười:
Hình như cái mũi của em to gần bằng của anh rồi đó!
Và thế là con gái chạy lại hét: Không, mũi mẹ không to, lớn lên, mũi con sẽ bé như mũi của mẹ! Mũi bố mới giống quả cà chua đập bẹp ý!
Thế là cả anh và em đều ngây cái mặt ra nhìn con rồi phì cười!
Nhưng nếu như ngoại hình anh và em có xu hướng giống nhau thì càng ngày anh càng nhận ra tính cách của hai chúng ta được phân biệt ngày càng rạch ròi hơn, và quan trọng nhất là anh nhận ra rằng: Em thực sự là một nửa thiếu hụt của anh, bởi anh thiếu cái gì là y như rằng em có cái đó.
Anh thì trầm tính, ít nói và khá là chín chắn, là tự anh thấy thế, vì anh không thích mấy cái kiểu đùa cợt trẻ con của mấy cô mấy cậu choai choai ở cơ quan. Nhìn không vừa mắt tí nào. Ấy vậy mà khi về nhà, enh ngỡ mình là bạn thời trung học của em. Em làm anh cười phớ lớ, làm anh nghĩ, mình thực sự là kẻ đa nhân cách mất rồi. Vì em mà anh hài hước không kém ai! Có hôm anh về nhà mà thấy em không chịu rửa bát, không chịu quét nhà, cũng không chịu nấu cơm! Quái, đã thế em lại còn ngồi bắt chân lên bàn xem phim! Cái hình ảnh này khiến anh giật mình thon thót, không biết hôm nay vợ mình định giở cái trò gì ra nữa đấy?
Anh thận trọng bước vào nhà, đi xuống bếp thăm dò hiện trường và hồi hộp quay trở lại gặp em. Anh nhẹ nhàng:
Hôm nay vợ ở nhà lười thế, không rửa bát, không nấu cơm, không quét nhà, và cả không giặt quần áo nữa.
Vợ vẫn mắt dán vào bộ phim: Vì sao đưa anh tới! Trời đất, hắn ta tới từ đẩu từ đâu thì làm vợ mê mệt, anh tới từ cơ quan của anh vội vã bay về tới nhà đây mà em chả thèm để ý lấy nửa cái nhìn. Em mãi sau mới nhìn anh: Hôm nay em từ chối làm những công việc đó một ngày. Anh làm đi! Một ngày à? Ngày nào mà anh chẳng phải rửa bát chứ!
Hôm nay vợ ở nhà lười thế, không rửa bát, không nấu cơm, không quét nhà, và cả không giặt quần áo nữa. (Ảnh minh họa)
Anh biết em thường ngày là vợ đảm nên anh lặng lẽ chấp nhận xuống rửa bát dọn dẹp cho em. Với một cục tức không hề nhỏ, đợi lát nữa khi em hạ cơn yêu mến với tên ngoài hành tinh kia anh sẽ nói. Đang ngồi thì anh ngước mắt nhìn thấy em ngồi chống cằm nhìn anh mỉm cười:
Con vợ của anh hư thật đấy! Không chấp nhận được! Em mà là anh em tát cho vài cái!
Em lại còn nhấn nhá thật gợi cảm nữa chứ! Anh hất tóc:
Em không phải thách! Cứ đợi đấy!
Nhưng không ngăn được nụ cười trên môi mình! Ôi, mình lấy được cô vợ thú vị nhất quả đất! Em lại chạy tới ôm cổ anh. Như thế này có lẽ anh sẽ rửa bát hết đời cũng được! Em thật giỏi hành hạ anh! Nhưng đời này ông trời đã định anh sinh ra là để cho em hành hạ và được phép hành hạ em! Nhưng mà em khôn quá nên anh chưa hành hạ được gì cả! Ấy vậy mà không hiểu sao anh vẫn thấy lòng mình hạnh phúc!
Em hài hước, thú vị khiến khi anh ở bên em, người đàn ông lạnh lùng và ít nói cũng trở nên hài hước và trẻ con. Nhưng anh thấy thích con người này của mình vì chỉ khi ở bên em mới có, nó khiến anh thấy mình cũng trở nên thú vị và bớt tẻ nhạt hơn. Con người khô khan và nguyên tắc của anh biến mất đi nơi nào. Trong cuộc đời này, nhất định anh chỉ vì em mà trở thành người đàn ông hài hước và chiều vợ!
Nếu như em nóng như lửa, thì anh đã học cách quạt cho lửa nguội. Cái khả năng này của anh được rèn luyện qua thời gian sáu năm ở bên em. Biết được rằng em có thể lên tới cả nghìn độ nhưng cũng chỉ cần một cái ôm là tụt xuống chỉ còn ấm áp. Người ta nói “cơm sôi” thì “nhỏ lửa”, anh thì học được cách “em sôi” thì anh “tắt lửa”. Đợi khi em dịu dàng như ngày thường anh mới hỏi: Sao em chẳng nhịn anh gì toàn để anh nhịn em! Em cấu anh: Em nhịn anh suốt ngày này qua tháng khác, anh chỉ việc nhịn mỗi việc em nổi giận mà cũng không xong nữa à?
Ừ, thì thôi đúng là thế rồi!
Em nhịn việc anh về tới nhà là quẳng quần áo lung tung, tất thì môi nơi một cái, có khi đi giặt quần áo cho anh phải gửi từng cái một xem có cái nào có mùi đặc trưng của anh!
Em nhịn anh việc anh nấu cơm khi em ốm thì khi đổ cho chó cũng không thèm ăn, nhưng em vẫn nhẫn nhịn ăn đủ để có thể uống thuốc. Bởi ngày thường em nấu ăn rất ngon.
Em nhẫn nhịn việc anh quên hết thảy những ngày quan trọng trong đời em như: ngày cưới, ngày sinh nhật, 20.10 hay thậm chí cả ngày 8.3, cả thế giói biết anh cũng quên mà ngày chỉ có anh biết anh cũng quên. Nhưng em đều nhẫn nhịn hết… Cho dù những ngày này em luôn nhớ và nhớ như đinh đóng cột.
Còn rất nhiều những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của chúng mình khiến anh cảm thấy, em thực sự là một nửa thiếu hụt của anh! (ảnh minh họa)
Em nhẫn nhịn cả việc anh không biết chai nào là chai tương, chai nào là chai mắm… Không biết bộ áo nào với quần nào của con, không nhớ là gạo để ở đâu, thậm chí là tiền để ở đâu nữa…
Anh lại cười, những gì em mà nhớ là anh sẽ quên, những gì em mà quên anh tự động sẽ nhớ!
Quả đúng là như thế, mỗi khi đi xa, đên nửa đường thể nào em cũng hét lên: Em quên điện thoại rồi, lại không mang sạc rồi, lại quên cái quần, cái áo ấy rồi… nhưng khi nào anh cũng là người đi vơ vét những thứ mà em sẽ có nguy cơ quên. Nên đi đâu có anh là em cứ thoải mái không lo mình thiếu cái gì em cần. Đấy, trong cả đống thứ anh quên thì vẫn có nhiều thứ anh nhớ tốt hơn em!
Còn nữa, em khéo léo bao nhiêu, tâm lí bao nhiêu thì anh lại “cộc cằn” như em bảo bấy nhiêu. Ừ thì anh cộc cằn, thô giáp nhưng anh chân thành và thật thà, có sao nói vậy, nghĩ gì nói ấy không lươn lẹo rào trước đón sau như người khác. Nên dễ khiến người ta mất lòng. Nên hễ cứ đi đâu cùng em là thể nào em cũng phải kè kè bên anh để đỡ những khi anh lại phun ra câu nào đó khiến người nghe ngượng ngùng! Nhưng có lần em lại ôm anh nói: Em yêu anh vì cái sự chân chất mộc mạc chân thành đó! Bây giờ người ta tươi cười với nhau bằng mặt lạ còn mặt thật thì giấu đi phía sau! Nên người như anh quả là của hiếm! Đúng là tôi chẳng biết là em khen hay chê nữa. Nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh ánh cười của em cũng khiến tôi thấy ấm lòng! Ừ, thì có sao anh sẽ vẫn sống như vậy!
Còn em khi nào cũng thật hài hòa và khéo léo, tất nhiên em không khéo léo gỉa tạo mà xuất phát từ chính sự chân thành và dịu dàng em có! Ra ngoài em dịu dàng với người lạ nhiều gấp cả ngàn lần cái sự dịu dàng mà em dành cho anh! Còn anh thì bao nhiêu dịu dàng của anh em độc quyền sài cho bằng hết!
Còn rất nhiều những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của chúng mình khiến anh cảm thấy, em thực sự là một nửa thiếu hụt của anh! Nếu như thiếu em trong cuộc đời này thì anh thấy mình mới chỉ được sống một nửa cuộc đời. Nên những khi em cười, anh sẽ cười cùng em, những khi em quên, anh sẽ nhớ thay em, những khi em giận, anh sẽ dịu dàng thay em… Nên anh biết khi anh chót quên mà em nhớ thì em sẽ luôn rộng lượng vì anh! Anh cũng biết em vì anh mà nhất định trở thành người vợ rộng lượng nhất đời!