Nghe những gì mẹ chồng nói về thông gia, tôi ức chế phát khóc. Tại sao bà có thể nghĩ về mẹ tôi xấu xa như thế trong khi bà là con người hoàn toàn ngược lại.
Tôi người miền Trung, lấy chồng về ngoại thành Hà Nội. Nhà chồng tôi kinh tế bình thường nhưng chồng tôi tự kinh doanh từ khi mới ra trường, may mắn công việc thuận lợi nên anh đã mua được nhà trên thành phố. Vì vậy, khi chúng tôi kết hôn, tôi không phải lo vấn đề nhà cửa, hai vợ chồng tập trung đi làm để lo cho tương lai sau này.
Chồng tôi khá dễ tính, ngược lại, mẹ anh lại có tiếng là khắt khe. Dù không sống chung nhưng tôi vẫn luôn bị mẹ chồng quản lý từ xa, nhất là trong vấn đề chi tiêu trong nhà. Điều đó khiến tôi cũng không thực sự thoải mái.
2 tháng trước, tôi sinh bé đầu lòng, cũng định về quê nội ở cữ, tuy nhiên con tôi bị vàng da, phải chiếu đèn. Sau đó, bé bị viêm phổi phải nằm viện nên tôi quyết định ở lại Hà Nội để tiện theo dõi. Đồng thời nhờ mẹ chồng hoặc mẹ đẻ lên hỗ trợ.
Con dâu ức chế khi biết mẹ chồng nghĩ xấu về mẹ đẻ. Ảnh minh họa.
Mẹ chồng tôi nhất quyết không đồng ý, nói phải về nội ở cữ, chứ bà sẽ không lên thành phố. Thậm chí bà còn cho rằng tôi lấy cớ con ốm để không phải về quê với ông bà.
Còn mẹ đẻ tôi dù rất bận (bà làm thuê cho một cơ sở chế biến cá biển) nhưng vì thương con thương cháu, bà đành gác hết công việc, lặn lội hơn trăm cây số lên bệnh viện chăm cháu cùng tôi. Sau đó lại về nhà hỗ trợ tôi chăm bé.
Suốt thời gian qua, nhờ có mẹ mà tôi cũng bớt vất vả hơn. Trộm vía từ ngày có bà ngoại chăm sóc, bé nhà tôi ngoan hẳn. Chồng tôi cũng yên tâm đi làm. Thỉnh thoảng anh có đưa tiền cho mẹ vợ nhưng bà không lấy.
Về phía mẹ chồng tôi, tuy bà không lên trông cháu nhưng khi mẹ đẻ tôi lên chăm, bà lại tỏ ý không hài lòng ra mặt. Lần nào gọi điện lên, bà cũng giục tôi nhanh nhanh chóng chóng phải đưa con về quê, ốm đau đã có bệnh viện ở quê điều trị.
Tôi từ chối thì bị mẹ chồng bóng gió nói tôi chỉ biết nhà ngoại và coi khinh nhà nội. Trước áp lực của mẹ chồng, tôi đành phải cho con về lúc bé vừa tròn 1 tháng tuổi.
Thật lòng mà nói, đang sống với mẹ đẻ thoải mái, khi về quê với mẹ chồng, tôi thường xuyên rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt mỏi với những thói quen của bà. Lần con tôi bị đau mắt, mẹ chồng nằng nặc bắt tôi vắt sữa ra để nhỏ vào mắt cho con. Tôi không làm theo, vậy là tôi bị mẹ chồng mắng con dâu không nghe lời mẹ chồng.
Rồi lúc nào bế cháu, mẹ chồng cũng thơm hôn khắp mặt, thậm chí hôn cả vào môi bé khiến tôi rất khó chịu. Tôi có góp ý đó là thói quen không tốt, có thể ảnh hưởng đến trẻ nhỏ thì mẹ chồng quay sang nói tôi "trứng đòi khôn hơn vịt", sau đó trách tôi ích kỷ, ăn ở không biết điều. Không chỉ nói ở nhà, bà còn đi rêu rao khắp xóm là tôi hỗn láo, cấm đoán bà không được yêu thương cháu.
Mới ở nhà chồng 1 tháng mà không biết bao nhiêu lần tôi ấm ức với mẹ chồng. Nhất là hôm vừa rồi, khi vô tình nghe được câu chuyện của mẹ chồng với bà hàng xóm, tôi càng ấm ức hơn.
"Bà ấy ở quê khổ sở, suốt ngày phải ngồi mổ từng con cá thuê cho người ta, đợt vừa rồi được lên thành phố sống cùng nhà con rể chẳng khác nào "một bước lên mây", ăn sung mặc sướng.
Tôi biết tính thằng H nhà tôi, kiểu gì nó chẳng dúi tiền cho mẹ vợ. Thế chẳng khác nào bà ấy vừa được sung sướng vừa có tiền mang về hay sao.
Tôi làm sao để yên thế được. Nên tôi phải kéo nhà nó về đây ngay, chứ để bà ấy ở cùng thêm nữa chắc thằng con tôi bị bòn rút hết tiền của lúc nào không hay".
Nghe những gì mẹ chồng nói về thông gia, tôi ức chế phát khóc. Tại sao bà có thể nghĩ về mẹ tôi xấu xa như thế trong khi bà là con người hoàn toàn ngược lại.
Mẹ tôi quen sống ở quê đông người, ngày nào đến chỗ làm cũng có hội nói chuyện rôm rả. Lúc lên thành phố, cả ngày quanh quẩn trong nhà, lại chăm con, chăm cháu, cũng khiến bà không quen. Tuy nhiên, trước mặt con gái và con rể, bà vẫn tỏ ra vui vẻ để các con không phải bận tâm. Rồi mỗi lần con rể đưa tiền, bà đều từ chối không nhận. Vậy mà...
Nếu mẹ tôi biết thông gia nghĩ về bà như thế, bà sẽ buồn đến mức nào. Tôi có nên nói thẳng với mẹ chồng để bà không nghĩ sai về mẹ đẻ tôi nữa hay không?