Hai người chơi bàn cầu cơ kể lại những tình huống đáng sợ mà họ gặp phải.
Cái bóng biết bay
Jo kể lại câu chuyện của bản thân: "Chuyện xảy ra 13 năm trước, khi tôi 15 tuổi và đang sống ở 1 thành phố gần Perth, phía tây Úc. Có vài chuyện kì lạ xảy sau khi tôi chơi bàn cầu cơ cùng bạn bè. Tôi cứ tỉnh giấc vào lúc 3h15 sáng với cảm giác hoảng sợ tột độ. Tôi nằm trên giường, chăn che kín đầu nhưng vẫn cảm giác bị theo dõi và thấy sợ có thứ gì đó cũng ở trong phòng.
Tôi cứ nằm như thế cho đến sáng. Tôi luôn thấy sợ và nhìn theo đúng 1 hướng, rồi đột nhiên thấy chiếc ly chúng tôi dùng khi chơi bàn cầu cơ. Điều này khiến tôi ngạc nhiên vì rõ ràng tôi đã vứt nó đi rồi. Sau đó, tôi đã dậy mang nó đi vứt và trở về giường ngủ. Thế nhưng, mỗi lần tỉnh giấc sau đó, tôi lại thấy chiếc ly đã vứt vào thùng rác nhiều lần. Cuối cùng, tôi quyết định phải "tiêu hủy" nó. Tôi đem chiếc ly ra ngoài và đập nát.
Hôm sau, tôi vẫn thức giấc vào lúc 3h15 sáng không sai 1 giây, và lúc này tôi lại nhìn thấy những bóng đen kì lạ. Đầu tiên, chúng chỉ là những quả bóng đen, bao quanh căn phòng, rồi dần biến mất về phía cửa sổ. Tôi nghĩ mình bị hoang tưởng và thiếu ngủ nên cứ cố lờ nó đi để ngủ tiếp.
Thế nhưng, một số người khác trong gia đình cũng bắt đầu trông thấy những cái bóng đó. Chúng cứ dần lớn lên nhưng tôi vẫn cố lờ đi… cho đến một đêm.
Những chuyện kỳ bí xung quanh bàn cầu cơ khiến mọi người sợ hãi (Ảnh minh họa)
Tiếng chó sủa làm tôi thức giấc lại vào lúc 3h15 sáng. Con chó ngồi ngay cạnh giường tôi và cứ phát ra những tiếng kêu như đang khóc. Tôi nghĩ là nó muốn ra ngoài nên đã ngồi dậy và đưa nó ra. Nhưng khi tôi vừa về giường thì nó lại bám vào cửa sổ, kêu the thé, nên tôi lại cho nó vào. Cứ đưa nó ra và vào vài lần nhưng không thay đổi được tình hình, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Đột nhiên, đèn nhà tắm bật sáng, khiến con chó sủa không ngớt. Tôi cảm thấy quá lạ lùng nhưng vẫn cố trấn tĩnh nó:“Này, có tao thôi. Lại đây nào. Sao thế?”. Nó đi lại gần nhưng vẫn sủa cái gì đó sau lưng tôi.
Trong nháy mắt, tôi đã nghĩ là có ai đó trong nhà và vội quay lại chạy dọc hành lang. Cái tôi nhìn thấy, tôi vẫn nhớ như in nhưng không ai tin khi tôi kể cho họ cả.
Tôi nhìn thấy một con chim rất lớn. Đôi cánh của nó dang rộng ra chạm được cả trần nhà và gần đến sàn nhà. Thân nó dài theo đôi cánh và cũng không chạm xuống đất. Nó cứ đi theo tôi dọc hành lang, đôi cánh vẫn dang rộng như thế và lướt theo khi nó bay.
Tôi thấy một cái đầu nhỏ giữa 2 cái cánh nhưng không hề có lông, hơi nhọn như có mào chứ không tròn, gắn liền với thân mà không có cổ. Nhưng con chim đó giống một cái bóng hơn là một con thú thật. Dù tôi cố gắng tìm cách xem nó có phải bóng mình hay không thì nó vẫn thế, thật sự tồn tại và không phải là bóng của tôi tạo ra.
Tôi nhớ cả những chiếc cánh của nó to như thế nào khi nó chùm lên tôi và bay đằng sau tôi, cho đến khi nó trượt vào căn phòng khác.
Tôi không nhớ rõ sau đó thì sao, nhưng chị gái tôi vẫn không tin vào những hiện tượng bất thường như thế dù chính chị ấy từng có vài lần thấy những bóng đen và bị bóng đè. Khi ấy, chị tôi thấy có rất nhiều người đứng xung quanh cười trong khi cái bóng kia chứ khoanh tròn bên trên".
Bàn cầu cơ và "bóng đen" kỳ lạ
Bàn cầu cơ - thứ đồ chơi mang đến nhiều nỗi ám ảnh
Jeannette kể lại: "Chuyện bắt đầu khoảng năm 2002 ở Potsdam, Đức. Khi đó tôi mới 11 tuổi và chị gái tôi, 12 tuổi đã tự làm bàn cầu cơ với những chiếc thẻ được viết chữ, để trên bàn và một chiếc ly thủy tinh. Chị ấy cùng hai người bạn cùng lớp ngồi chơi trong phòng khách, còn tôi và em trai được mẹ kéo vào trong bếp để không làm phiền chị.
Chúng tôi ngồi đợi trong bếp được vài phút thì tôi chán nản ngó ra phía cửa dẫn ra hành lang. Cửa chủ yếu là kính, nên tôi có thể nhìn thấy mọi thứ. Đúng lúc đó, tôi thấy một người đi qua khu bếp. Người đó đi ra từ phòng khách và đang cố tìm lối ra.
Tôi thấy rất khó hiểu vì trông “người” đó đen như cái bóng và cao đúng bằng người lớn bình thường nhưng lúc đó không hề có tiếng cửa phòng khách mở hay tiếng bước chân gì cả. “Người đó" gần như không tồn tại. Tôi sợ hãi và tự giải thích là mình nhìn nhầm thôi.
Nhưng sau đó, em trai đang ngồi bên cạnh lại hỏi: “Chị cũng nhìn thấy cái bóng đó đúng không?” Tôi ngạc nhiên vì cả hai chúng tôi đều thấy điều đó.
Một lúc sau, chị tôi cùng bạn bước vào phòng khách và nói là họ chơi xong rồi vì linh hồn đều rời đi rồi. Bắt đầu tự lúc đó, những hiện tượng khó hiểu cứ xảy ra quanh chúng tôi. Kể cả khi chúng tôi chuyển sang căn nhà khác thì nó vẫn xảy ra. Chỉ vì chị gái tôi tò mò về bàn cầu cơ mà cả nhà tôi bị ám ảnh.
Một lần khác, khi bố mẹ tôi đều đã đi ngủ, đèn đột nhiên bật sáng lên khi chị em tôi bước phòng tối. Rồi đủ thứ khác, từ những cái bóng, đèn tự bật – tắt, tiếng gõ cửa, cửa tự mở đến những dấu chân và những cơn ớn lạnh. Và có cả một mùi rất kinh khủng trong phòng tắm nữa. Nó cứ xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất trong suốt thời gian dài. Một lần, tôi đang nằm trên đệm chơi thì có ai đó đẩy mạnh đệm từ phía dưới.
Đến khi chúng tôi 15, 16 tuổi thì mọi chuyện dừng lại".