Đây là vòng tay mà Hoài luôn khao khát nhưng chưa bao giờ Quang ôm trọn lấy cô như lúc này.
Nghĩ đoạn, Thảo ôm mặt khóc nức nở. Cô đang ghen sao? Cô có quyền gì mà ghen với quá khứ của người ta chứ? Cô đang hận sao? Vô lý, cô đâu đủ tư cách mà hận anh? Anh đang đùa bỡn với cô ư? Không, cô tin là không phải vậy, chỉ là anh chưa nói hết cho cô biết về anh, mà đúng, cô đã bao giờ hỏi về anh đâu mà anh nói.
Những hạt mưa xiên như càng làm tăng thêm nỗi lòng thê thảm trong cô. Bất ngờ dì cô gõ cửa:
- Dậy chưa con?
- Dạ, con dậy rồi dì ạ.
- Vậy ra biển ngắm mưa với dì không?
- Vâng ạ! – Thoáng ngạc nhiên, rồi Thảo mỉm cười
- Ừ thì ngắm mưa trên biển nào.
Cô che ô để chân trần bước trên bãi cát hoang sơ. Biển Trà Cổ yên bình quá, nhất là ngày mưa như này lại càng yên bình hơn bao giờ hết. Những hạt mưa đan chéo, nhảy trên mặt nước thật vui mắt. Tâm hồn Thảo nhẹ bẫng, cô mỉm cười vì thấy mình quyết định đúng khi đến đây.
Đằng xa, có một người thanh niên khuôn mặt thanh tú, che ô đi phía ngược lại. Dì cô mặt tươi cười bắt chuyện:
- Cậu Hải lên hôm nào vậy? Sao không gọi trước để tôi chuẩn bị.
- Cháu chào cô, cháu vừa lên xong, thấy hai người ngắm mưa nên cũng nổi hứng đi dạo. Cô chuẩn bị phòng cho cháu nhé!
- Ừ, cháu ở đây với Thảo, cô về dặn lễ tân chuẩn bị phòng. – Nói đoạn dì cô tất tả đi về. Có lẽ là khách quen.– Thảo nghĩ vậy.
Đang nhìn theo bóng dì, Thảo quay ra gặp ánh mắt thèm muốn của người thanh niên tên Hải. Cô lấy làm khó chịu.
- Em mang máy ảnh ra chụp mưa hả? Chụp tặng anh mấy kiểu được không? – Hải lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Vâng, nhưng để lúc khác ạ, em hơi mệt, em về trước đây!
Nói đoạn cô rảo bước đi nhanh về phía nhà nghỉ, vẫn cảm giác ánh mắt khao khát khiến cô khóc chịu đang dõi theo sau.
***
Cùng lúc ấy, Quang não nề tu từng chén rượu đầy. Hôm qua, anh vào phòng bệnh của Thảo nhưng không thấy cô đâu, anh điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, điên cuồng nhắn tin, gọi điện mà không thấy hồi âm. Nỗi sợ hãi mơ hồ dội về, ký ức buốt lạnh kéo đến dìm anh xuống cùng cực của nỗi đau. Anh sợ rằng, nếu anh không tìm cô thì cô sẽ vĩnh viễn tuột mất khỏi tay anh như Huyền trước đây.
Hoài lại một lần nữa chứng kiến người mình yêu suy sụp. Ngày trước, khi Huyền mất, anh cũng từng suy sụp như thế, từng đắm chìm trong rượu và thuốc lá, từng đày ải bản thân một cách thậm tệ như vậy. Rồi mãi sau này, khi mà nỗi đau dần nguôi ngoai và nụ cười anh thật sự trở lại thì Thảo xuất hiện. Hoài đau khổ, lặng lẽ đi bên cạnh anh, nhìn anh ngày càng tiều tụy.
- Tại sao Thảo lại bỏ đi hả em? Tại anh không xứng hay sao?
Anh đau khổ rên rỉ, còn Hoài chỉ biết lau từng giọt nước mắt mặn chát. Rồi anh đứng lên đi về phía cửa.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh đi tìm Thảo, chắc chắn cô ấy đang ở gần đây thôi.
Hoài đứng lên đuổi theo nhưng không kịp, người phục vụ giữ cô lại để thanh toán.
***
Biển Trà Cổ đêm mưa tĩnh mịch. Đây quả là nơi lý tưởng cho những ai muốn trốn chạy. Đang cuộn trong chăn ấm và xem một bộ phim lãng mạn bỗng ở ngoài có tiếng gõ cửa. Thảo chạy vội ra mở cửa, là Hải, một tay anh cầm chai bia, một tay bê đĩa mực nướng thơm phức.
- Có việc gì vậy ạ?
- Hôm nay sinh nhật anh, anh vào phòng em mời em chia vui được chứ?
(Còn nữa)
Các phần tiếp theo Mình không cưới được không anh? (P1) Mình không cưới được không anh? (P2) |