Thà anh nói “đừng yêu anh nữa, chúng ta là bạn" chứ đừng nên đùa cợt tình cảm của em. Nó trong sáng lắm, yếu mềm lắm.
Em yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên vào mùa hè năm lớp bảy. Một cái tuổi quá trẻ và không biết tình yêu là gì. Học thêm chung gặp anh vài lần, nhìn anh vài lần, cảm giác thật bình thuờng. Nhưng khi anh không còn học ở đó nữa, em vẫn đi ngang qua lớp học ấy mỗi ngày, vẫn nhìn về phía anh thuờng hay ngồi. Em không biết tại sao mình làm như vậy, chỉ duy nhất một điều em biết về anh, tên anh là “Bảo”.
Đầu năm học mới với những nỗi nhớ chưa biết tên, tình cờ em trông thấy anh trong sân trường, và như là định mệnh, em gặp anh (sau bao nhiêu năm, em luôn tự hỏi gặp nhau có phải là điều tốt cho trái tim em?). Trong suốt 3 năm học THCS, em và anh luôn học gần lớp nhau, tất cả hoạt động lớp trường đều tổ chức chung.
Em biết mình học không giỏi, không đẹp gái, còn anh thì luôn nhất lớp, là hoàng tử trong mắt các bạn gái. Em luôn cố gắng để đuợc học sinh giỏi để khi lên nhận bằng khen, em được đứng cùng anh. Nhưng dù em cố gắng thế nào, vẫn chưa một lần được đứng cùng anh.
Học chung 3 năm, anh và em chưa bao gjờ nói chuyện với nhau. Em luôn nhìn anh từ phía xa với rất nhiều suy tư của một đứa trẻ 13 tuổi, hồn nhiên và thật dễ thuơng, và em biết thêm về anh một điều: anh ở gần nhà em.
Lên cấp 3, em và anh học khác trường, nhưng em vẫn luôn nhớ về anh. Em biết thêm về anh một điều: anh có một cô bạn thân. Những yêu thuơng, mơ mộng, một thế giới màu hồng, một tình yêu định mệnh luôn sống mãi trong em. Cuối năm lớp 12, em có một quyết định cho riêng mình để sau này không phải hối hận.
Em đứng chờ trước nhà anh trong chiếc áo dài trắng thật xinh. Khi thấy anh, em lấy hết can đảm trao cho anh lá thư em viết với tất cả tâm tư, tình cảm. Một cuộc hẹn gặp mặt với anh. Em chờ rất lâu dưới cơn mưa mùa hè đầy dông bão… Anh không đến… Em luôn nghĩ chắc do mưa. Cấp 3 qua đi, em và anh cùng tiến vào đại học. Em vẫn yêu anh.
Em tìm tên anh trên Facebook, kết bạn với anh, lặng im theo dõi anh từng ngày. 2 năm như thế trôi qua. Nhưng rồi một phép lạ xảy ra, anh nhắn tin cho em. Đó là điều không bao giờ em dám nghĩ đến.
Tết năm ấy thật vui, trong mắt em thế giới luôn màu hồng. Em nói mình thích anh đã 7 năm rồi, anh im lặng, vẫn nhắn tin với em. Nhưng em bất ngờ khi anh tâm sự với em rằng anh yêu cô bạn thân của mình. Em bối rối, rồi cố bình tĩnh để hỏi thăm chuyện của anh và cô ấy. Em được biết anh và cô ấy vẫn luôn là bạn thân từ cấp 2. Anh đã nói cho cô ấy biết tình cảm của mình, nhưng cô ấy từ chối anh. Họ vẫn luôn là bạn thân.
Tình yêu trong em vẫn luôn mãnh liệt. Em đề nghị được làm bạn gái của anh. Anh không đồng ý vì không muốn em chịu tổn thuơng. Nhắn tin đuợc hơn một tháng, em hẹn gặp nhưng anh từ chối vì có hẹn với cô bạn thân.
Nhiều lúc em nghe bạn bè nói với nhau: “Bảo có bạn gái, tình cảm lắm, lúc nào cũng đi cùng nhau”. Em bỏ qua mọi câu nói ấy để tiếp tục ngọn lửa tình yêu đơn phương nhưng hình như là ngọn lửa ấy không còn mãnh liệt như 7 năm truớc.
Một ngày, anh nhắn tin: “Lễ về quê mình đi chơi với nhau nha. Chúng ta hãy làm người yêu của nhau". Em vui lắm, cảm xúc không thể tả. Em đặt vé ngay lặp tức. Em sắp xếp việc học hành đâu ra đó. Em mua những bộ quần áo thật xinh, để được gặp anh "nguời em yêu". Về quê rồi, 1 ngày, 2 ngày, không một tin nhắn.
Ngày thứ 5 trôi qua yên lặng. Em biết anh về quê rồi, nhưng sao không nhắn tin cho em. Một tin thôi, nhắn là không đi với em cũng đuợc, hay nói anh bận. Em như người bị một gáo nuớc lạnh tạt vào mặt, shock lắm! Tối đó em đã đi với đám bạn, tâm trạng cực tệ. Em quyết định hôm ấy sẽ kết thúc tình yêu em dành cho anh, sẽ không còn câu "em yêu anh” nữa. Vô Sài Gòn với niềm tin đã mất, em lao đầu sáng học, tối đi chơi. Em cố làm mình thật bận rộn để quên anh.
Em tự đóng băng trái tim mình. Không biết ai sẽ phá tan những tảng băng vô hình, chữa trị tổn thương của em. Thà anh nói “đừng yêu anh nữa, chúng ta là bạn" chứ đừng nên đùa cợt tình cảm của em. Nó trong sáng lắm, yếu mềm lắm.
Em hận anh vì em sợ mình tiếp tục khờ khạo để yêu anh lần hai. Em thay đổi ngoại hình, tính cách. Em biết điều ấy không nên chút nào, nhưng nuớc mắt em đã khô, em chỉ có thể tự đứng dậy, và tự làm mới cuộc sống mình. Trong suy nghĩ, em phải chọn con đuờng không mang tên anh.