Em chỉ biết tự trách mình không thể phân thân ra làm đôi để có thể vừa yêu anh vừa ở bên bố mẹ.
Lại thêm một đêm dài không thể nào chợp mắt được, em cứ thế nằm nghe nỗi xót xa đang nối tiếp nhau va đập vào tâm hồn mình. Bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi, em chẳng đếm nổi, chỉ biết rằng tâm trí em lúc nào cũng đặc đầy những ký ức của anh.
Tình yêu của em đã từng một thời tràn ngập tiếng cười, nhưng rồi cuối cùng vẫn kết thúc bằng những giọt nước mắt rơi. Yêu là hạnh phúc hay khổ đau, em cũng không biết nữa. Đối với nhiều người thì yêu có lẽ là hạnh phúc, nhưng có lẽ nó chỉ hạnh phúc khi bạn gặp gỡ và yêu thương đúng người vào đúng thời điểm mà thôi.
Em vẫn luôn tin rằng trong tình yêu mình là một kẻ bất hạnh, bởi dẫu đã tự dặn lòng mình hàng trăm lần rằng không được yêu ai nhưng trái tim lại chẳng chịu tuân theo. Trái tim vẫn luôn có cái lý lẽ riêng của nó mà không chịu sự điều khiển của lý trí em. Vậy là em đã yêu dẫu biết rằng tất cả sẽ chẳng đi đến đâu và cuối cùng chắc chắn cả hai ta đều phải trải qua đau khổ.
Em chấp nhận sống thật với trái tim mình mặc dù hiểu rằng khi sống thật nghĩa là sẽ có một ngày em mất đi tất cả. Trên đời này có những con người khờ khạo đến mức dù biết rằng con đường mình đang đi không dẫn tới đâu nhưng vẫn bước tiếp, để đến khi càng dấn thân sâu vào con đường ấy lại càng lưu luyến chẳng muốn quay về.
Em chấp nhận sống thật với trái tim mình mặc dù hiểu rằng khi sống thật nghĩa là sẽ có một ngày em mất đi tất cả. (Ảnh minh họa)
Nhưng trớ trêu thay khi cuộc đời này luôn bắt con người ta phải lựa chọn và trong chuyện tình yêu thì để vẹn tròn chữ hiếu đôi khi người ta bắt buộc phải từ bỏ chữ tình. Em chỉ biết tự trách mình không thể phân thân ra làm đôi để có thể vừa yêu anh, vừa ở bên bố mẹ. Vậy là em quyết định rời xa anh để đền đáp công lao của những người đã sinh ra và nuôi nấng em trưởng thành.
Em biết, không chỉ mình em cảm thấy buồn mà bản thân anh cũng không hề dễ chịu. Làm sao có thể dễ chịu được khi người mình yêu đang tâm cất bước ra đi. Em đã thấy anh ủ rũ suốt bao nhiêu ngày dài và hơn một lần chứng kiến anh vùi mình trong men say để quên đi thực tại. Những khi ấy em biết mình có lỗi rất nhiều nhưng em cũng chẳng biết phải làm sao để vẹn toàn tất cả. Giá mà có thể quay ngược lại quá khứ, vậy thì nhất định em sẽ bắt mình không được yêu anh.
Có những cuộc tình mà khi mới bắt đầu người ta đã biết trước được kết thúc và trong cuộc tình này ngay từ giây phút không thể cưỡng nổi trái tim mình gật đầu trước câu anh tỏ tình thì em đã biết rằng cái kết của đôi mình sẽ chẳng bao giờ viên mãn được. (Ảnh minh họa)
Ai đó đã nói rằng: “Nếu không thể cùng nhau đi đến hết con đường thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn”, vậy thì tình yêu của hai đứa mình cũng giống như một minh chứng cho điều ấy. Có những cuộc tình mà khi mới bắt đầu người ta đã biết trước được kết thúc và trong cuộc tình này ngay từ giây phút không thể cưỡng nổi trái tim mình gật đầu trước câu anh tỏ tình thì em đã biết rằng cái kết của đôi mình sẽ chẳng bao giờ viên mãn được. Nhưng ngày ấy em vẫn chấp nhận, bởi tình yêu của em cũng thật giống hệt như những tình cảm mà anh đã trao cho mình.
Em sẽ trở lại nơi mà em vốn thuộc về. Em sẽ rời xa anh để làm tròn đạo hiếu. Ông tơ bà nguyệt có lẽ hơi nhẫn tâm khi se duyên mà không kết tóc cho hai đứa. Thôi đành chia tay vậy! Nếu có kiếp sau, nhất định ta sẽ lại yêu để em bù đắp cho anh món nợ ân tình này.
Ngọc Lam