Hãy cho em một chút bình yên, đừng yêu em, anh nhé!
Anh à, cho em được gần anh, vòng tay ôm anh nhé? Anh có hiểu không? Em mong muốn được như anh, hiểu người đàn ông như anh đang nghĩ… Cho em được là anh một lần thôi, để em biết: nếu là anh, anh sẽ yêu em như thế nào, anh nhỉ! Nếu cả khi anh nói buông tay, nói chúc em hạnh phúc nhưng thực lòng em vẫn muốn biết cảm giác của anh, của cái phũ phàng khi gieo sự thật đau lòng cho người khác!
Anh có thể trách em, giận em, nói em thật độc ác, gán cho em tội vô tâm, tội bắt người khác phải chịu đựng thay cái mất mát đắng cay của mình. Anh có thể khuyên em làm lại từ đầu, để lại đằng sau dĩ vãng buồn, anh sẽ giúp em, yêu thương em, sẽ bù đắp cho em và làm cho em hạnh phúc.
Nhưng thôi anh ạ! Hãy để cho em quyền chủ động, đến rồi đi, bất ngờ không báo trước. Em muốn vậy, thật đấy! Em muốn mang cảm giác bị bỏ rơi cho người khác, cho những người đàn ông thành đạt, vô tình. Đúng, em rất ác khi làm thế, nhưng chẳng gọi là trả thù đâu, mà em muốn cho những gã đàn ông kia hiểu nỗi đau của người phụ nữ, đã vì họ hi sinh tất cả. Vậy mà những chắt chiu yêu thương chẳng được bù đắp, thay vì hạnh phúc, người phụ nữ tự mang bi kịch cho mình. Trớ trêu thay vì yêu chồng mà nên nỗi bất hạnh!
Em không thể chịu đựng khi người ta nói yêu rồi lại bị người ta phản bội (Ảnh minh họa)
Bởi vậy, khi em níu kéo, em muốn kể anh nghe về sự cao cả trong em, về tình yêu bao la, về cái lặng lẽ đi theo nhau, về sự chăm chút, lo toan… rất đảm đang vẹn toàn của một người phụ nữ. Vậy mà, đàn ông các anh, sao vô tâm, dửng dưng lạnh nhạt, gạt tay em ra, để em ngã chứ?
Anh à! Sao anh lại thế? Đừng giận em nữa, đừng ghét em nữa nghe anh!
Giả sử, anh yêu em, anh cũng say mê, cũng hứa hẹn như người đó… rồi lại đẩy em vào bất hạnh, em sẽ lại một mình và cảm thấy cuộc sống như thiếu đi một nửa.
Anh à… nếu anh là thế!
Em sẽ sống cho em, sẽ ích kỉ hơn, em sẽ tự thưởng cho mình sự chiến thắng, sẽ nhìn kẻ lụy tình mà vẫn chẳng mảy may xúc động. Em sẽ không đau đâu, em để con tim mình hóa đá, vô cảm trước anh, trước sự chân thành, trước những câu yêu thương, những minh chứng tình yêu thật tầm thường với em vẫn không chút giá trị.
Em mặc kệ, em để cho anh đau, nhưng anh sẽ không khóc chứ? Anh là đàn ông mà, anh thử kìm nén như em đi, anh sẽ hiểu cái chua xót, mặn chát ở trong lòng, anh sẽ chẳng còn là gì nữa? Lúc đó anh hụt hẫng hay bâng khuâng, nhớ và vẫn chờ em trở lại chứ? Hay anh chỉ ở đó, dõi theo em, cao thượng cầu mong em hạnh phúc?
Anh à, anh cứ sống như xưa, nếu anh nghĩ mình không sai. Anh cứ làm cái điều mình muốn nhé và anh thử không nhớ đến em, nghĩ về em… cũng đừng hi sinh cho em nữa thì có lẽ anh sẽ vui hơn đấy. Anh cũng đừng kể cho ai nghe nhé vì anh sẽ bị tổn thương hơn khi nhận sự cảm thông chia sẻ không thật lòng của những người dưng.
Anh à! Sao anh thật ngốc, khi em đã quay lưng, em bội bạc, coi anh như quán trọ, còn em chỉ là khách qua đường. Như anh biết đấy, có giữ, em cũng chẳng ở lại đâu, vì em đang sống, đang hy vọng về tương lai khác… Vậy nên, trong lòng em không còn cái quán cũ ven đường không còn anh là ông chủ ngự trị trái tim em.
Sao em phải ở lại quán trọ nghèo nàn? Sao em lại chỉ cần ở anh hơi ấm của sự thủy chung lãng mạn? Sao em lại nợ anh? Phải chăng tình yêu chỉ là những ô cửa sổ và nếu không có nó, ngôi nhà sẽ chìm trong bóng tối?
Sao em phải dừng lại bên anh chỉ vì nợ một chữ ân tình, khi em hết yêu… đừng bắt em trao gửi cảm xúc của mình cho anh giữ.
Sao em không được tự do, được làm điều mình thích? Anh biết em rất đỏng đảnh, yêu kiều, em tham vọng, em tự tin, em thấy mình xứng đáng hơn hiện tại… vậy thì, nếu yêu em, nếu anh nói sẽ làm cho em tất cả thì anh hãy buông tay, cho em kiếm tìm hạnh phúc mới, cũng là để anh lựa chọn cho mình một tình yêu đúng nghĩa. Lúc đó, anh sẽ không nhớ em, không đau vì kẻ phản bội mà anh sẽ nhận ra rằng: em còn quan trọng với anh không? Anh cũng sẽ hiểu được hơn nữa về tình yêu, về sự vĩnh cử, nhưng với riêng một ai… không phải là mãi mãi anh nhé!
Thật vui anh nhỉ? Mình cứ xoay nhau, đặt mình vào đối phương mà nghĩ. Cuối cùng anh biết không, chúng ta cùng mất mát, cùng đau khổ. Vậy từ bây giờ, em sẽ chẳng trở lại sống như xưa, anh cũng đừng nhìn em như thế, em chưa cần anh đâu, cần như người yêu, vì anh hiểu đấy… Em không thể chịu đựng khi người ta nói yêu rồi lại bị người ta phản bội. Em không thể lại đau khi vết thương cũ vẫn chưa lành… Càng không thể yêu anh, bắt anh chịu đựng thay em… đau tấy lên từ chính vết thương đó.
Hãy cho em một chút bình yên, đừng yêu em, anh nhé!