Tình yêu quá lớn buộc em phải ra đi

Ngày 25/05/2013 22:40 PM (GMT+7)

Anh sẽ đớn đau vì sự ra đi này của em, nhưng tình yêu quá lớn dành cho anh buộc em phải làm thế.

Cơn mưa đầu hạ trút những nóng bức và xô bồ. Em trở về nhà với những ưu tư nặng trĩu. Có lẽ cái cảm giác đó anh cũng có, chỉ là anh không thể nói ra vì sợ làm tổn thương em mà thôi. Sự giằng xé và khổ đau của anh nhiều hơn em gấp bội. Vì anh phải có trách nhiệm với cái gọi là bên tình, bên hiếu.

Em dắt chiếc xe đạp dựng vào cổng. Căn nhà mình vắng lặng đến lạ thường. Em sợ cái cảm giác phải đối diện với nó sau mỗi giờ tan tầm. Nó được gọi là căn nhà chứ không phải là tổ ấm vì nó thiếu một điều: tiếng cười con trẻ. Gần mười năm làm vợ anh, em vẫn chưa làm được cái điều mà tất cả những người đàn bà khác phải làm là sinh cho chồng một đứa con. Không biết bao đêm em giấu tiếng khóc thầm vào trong bóng tôi. Và em cũng biết, anh còn phải giấu một nỗi khổ tâm nặng nề hơn thế.

Lá đơn ly hôn em kí sẵn để trong ngăn kéo khóa chặt. Em đã viết nó kể từ khi em nhận được lời thông báo từ báo sĩ, em không thể sinh con. Lẽ ra em phải đưa nó từ lâu nếu không có những lần anh gục đầu vào vai em thổn thức: “Dù có bất cứ chuyện gì em cũng không được phép rời xa anh. Anh có thể thiếu hụt nhiều cái nhưng không thể thiếu em”. Đó là lí do em không dám xa anh, không dám vì thương anh yếu đuối nhưng ẩn sâu trong đó là vì sợ, không anh em sẽ thế nào…

Em đã từng cảm ơn trời đất khi cho em lấy được anh, người đàn ông tốt và yêu thương em. Thế mà cái tình yêu lớn lao, vĩ đại ấy lại không thể khiến em có đủ sức mạnh làm cái nghĩa vụ thiêng liêng mà người phụ nữ phải làm. Nỗi đau đó càng thêm chồng chất khi anh là người con trai duy nhất trong nhà. Anh đấu tranh giữ dội để bên em, anh cũng bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu để bảo vệ em. Điều đó càng  làm em khó rời xa anh, rời xa một người coi trọng mình hơn mọi thứ.

Tình yêu quá lớn buộc em phải ra đi - 1

Anh bất chấp mọi lời đàm tiếu để bên em, điều đó khiến em càng thêm đau khổ (Ảnh minh họa)

Gần mười năm qua vợ chồng mình đã giấu những tiếng thở dài để không làm người kia thêm đau lòng và khổ tâm. Nhưng em biết ẩn sâu trong anh, niềm khao khát được làm cha chưa bao giờ dứt. Vợ chồng mình cứ phải gượng cười vì biết rằng chỉ một giọng lạc điệu, một cái nhìn xa xăm có thể khiến người còn lại phải nghĩ suy. Em mệt mỏi với việc cứ phải cố sống vô tư. Em muốn gào lên khóc lóc, muốn trách, muốn hận, thậm chí là muốn chửi bới những không thể làm thế…

Đã bao lần em đề nghị anh có một đứa con với người đàn bà khác nhưng anh gạt đi. Anh không chấp nhận sự điều đó vì như anh nói: “nó chẳng những làm tổn thương em mà còn xúc phạm tới tình yêu mà anh dành cho em”. Chính vì thế, hai vợ chồng mình vẫn cứ cô quạnh trong ngôi nhà gần 10 năm qua. Em thương anh nhưng không thể làm gì khác…

Chiều nay cơn mưa mùa hạ đổ ập xuống. Em không còn muốn chạy mưa, em để mặc nó làm ướt áo. Những giọt nước mưa lăn dài trên má, chảy xuống miệng, mặn đắng. Nỗi xót xa trong em tưởng chừng như có thể nhấn chìm em ngay lúc đó. Em khóc, nước mắt hòa vào mưa…

Khi anh đọc những dòng này thì em đã ra đi. Điều duy nhất em gửi lại anh là nỗi đau khổ và một tờ đơn ly hôn. Xin hãy thứ tha cho em, kẻ đớn hèn không dám đi tới cùng tình yêu mà bao ngời hằng mong đợi. Nhưng hãy thông cảm cho nỗi đau của một người đàn bà như em. Em không thể sống bên anh để từng ngày phải chứng kiến anh ôm lấy đứa trẻ nhà hàng xóm, thơm lấy thơm để, hít hà rồi mắt lại trùng xuống…Em không thể chịu đựng được cảnh anh luôn bị dày vò bởi những lời đàm tiếu: “tội lớn nhất của đời người là bất hiếu, mà tuyệt tự lại là cái bất hiếu lớn nhất trong đời”.

Tình yêu quá lớn buộc em phải ra đi - 2

Tha thứ cho sự đớn hèn của em khi em ra đi (Ảnh minh họa)

Em biết nếu em không rời đi sẽ chẳng bao giờ anh quay bước hay phụ bạc em. Anh sẽ sống như vậy đến hết cuộc đời nhưng em không đủ nhẫn tâm để làm thế anh ạ. Dù sao anh cũng có quyền và cần phải có những đứa con cho riêng mình. Rồi đây sau nỗi đau này anh có thể yêu một người đàn bà khác (dù không nhiều như yêu em). Những đứa con sẽ là cầu nối tình yêu cho anh và người vợ ấy. Nhưng còn em dù tình yêu có nhiều tới như thế nào đi chăng nữa thì vĩnh viễn em cũng không thể sinh cho anh một đứa con. Đó là sự thật mà dù đớn đau thì cả anh và em đều phải chấp nhận.

Hãy để em ra đi anh nhé. Đừng để những giọt sầu đọng lại trong lòng anh lâu quá. Hãy quên em và tìm cho mình một hạnh phúc khác. Cơn mưa mùa hạ có thể xối xả và làm ướt áo anh nhưng nó sẽ gột rửa cho anh những nóng nực của cuộc đời. Và sự ra đi của em cũng thế, có thể khiến anh đau nhưng rồi đây nó sẽ mở cho anh một chân trời khác tốt đẹp hơn…Yêu anh!

Đặng Linh
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan