Anh trả lại cho em tình yêu, trả lại cho em mơ mộng, trả lại cho em nỗi buồn… Nhưng ai sẽ trả cho em quãng đời anh chưa từng ở đó, quãng đời không có niềm đau.
Anh bước vào quãng đời bình yên của em. Khi anh đến, mọi người đều thấy một tình yêu và sự hạnh phúc ồn ào. Nhưng khi anh ra đi, nỗi đau chỉ riêng mình em biết…
Xin hãy trả cho em quãng đời anh chưa từng ở đó…
Ngày anh đến, anh mang theo bao tia nắng diệu kì của thứ tình yêu đầy mộng tưởng. Anh như chàng nghệ sĩ nghêu ngao hát khúc tình ca, ru em ngủ bằng những lời thơ và nhạc. Em hồn nhiên và ngây thơ quá. Vì vậy em cứ mơ màng theo giấc mộng mà anh tạo ra.
Anh yêu rồi anh hứa. Anh hứa mỗi sáng mai thức giấc sẽ hôn em chào bình minh. Anh sẽ hứa là chỗ dựa cho em mỗi khi hoàng hôn rủ những ánh buồn lên nhân thế. Anh thề không để em cô độc, không để em buồn. Em ngất ngây với tình yêu quá đỗi ngọt ngào mà anh trao tặng. Em mơ mộng và ngây thơ quá. Tình yêu đâu cần những lời sáo rỗng ấy. Tình yêu chỉ cần anh im lặng nhưng yêu em thật dài… Còn em thì ngốc nghếch, chỉ tin vào lời nói thoảng qua.
Tình yêu chỉ cần anh im lặng nhưng yêu em thật dài… Còn em thì ngốc nghếch, chỉ tin vào lời nói thoảng qua. (Ảnh minh họa)
Với em, anh là mối tình đầu. Có lẽ vì thế mà em không có kinh nghiệm để nhận ra chân tướng của tình yêu đích thực. Em bị huyễn hoặc bởi một hào quang không có thật do anh tạo ra. Mọi người nói rằng em không nên yêu anh, bởi vì lời anh nói với em hôm nay anh đã từng nói với ai ngày trước. Và rất có thể một mai, ai đó sẽ thay em nghe những lời này. Nhưng mà em mặc kệ, em cứ yêu thôi. Em tin vào những ánh mắt, vào lời nói, vào thề nguyền của anh.
Anh đã mang đến quãng đời bình lặng của em một sự ồn ào. Anh khiến cho tất cả mọi người biết rằng em hạnh phúc thế nào khi được anh yêu. Ai cũng ngưỡng mộ, ai cũng xuýt xoa khen ngợi vì em đang sống trong tình yêu như cổ tích. Con người anh là vậy. Anh thích thể hiện mình với mọi người nhiều hơn là quan tâm xem trái tim anh có thực sự yêu em. Anh ham muốn tạo ra bề nổi cho tình yêu ấy… Còn em thì còn quá non nớt để hiểu rằng, tình yêu không phải là một sân khấu để phô diễn tôi đã yêu như thế nào. Tình yêu chỉ đơn giản là câu chuyện của hai người. Nếu yêu thật lòng, tự khắc thời gian và chiều sâu của tình yêu đó sẽ khiến mọi người hiểu chúng ta đã yêu nhau thế nào.
Giữa những bồng bềnh của cảm xúc… anh ra đi. Anh đến ồn ào bao nhiêu thì ra đi nhẹ bẫng bấy nhiêu. Anh nói vài lời ngắn gọn: “Anh hết yêu em rồi. Anh nhận ra em không phải là tình yêu đích thực của đời anh. Cô ấy mới là người con gái anh kiếm tìm”. Và cứ thế anh đi, như thể giữa chúng ta chưa từng có một sự gắn kết nào. Cũng đúng thôi, cái gì càng hào nhoáng thì sự bền càng kém cỏi. Tiếc là em đã không sớm nhận ra điều đó.
Anh trả lại cho em tình yêu, trả lại cho em mơ mộng, trả lại cho em nỗi buồn… Nhưng ai sẽ trả cho em quãng đời anh chưa từng ở đó, quãng đời không có niềm đau. (Ảnh minh họa)
Khi anh đến ồn ào nhưng khi anh ra đi lặng lẽ, nỗi đau chỉ riêng mình em biết. Mọi người động viên em rằng anh cũng chỉ là một người bước qua trong đời, rồi em sẽ quên và yêu người khác. Em mỉm cười, nụ cười sao mà chua chát. Vì em yêu anh nhiều hơn những gì em thể hiện nên giờ em đau hơn anh gấp bội. Anh ra đi không chút vướng bận vì khi yêu anh chẳng có thời gian cảm nhận, anh chỉ sốc nổi vẻ bề ngoài. Ngày hôm nay anh ra đi, anh lại hân hoan tìm một cuộc tình mới, lại lao vào thể hiện tôi yêu nhiều như thế nào…
Mỗi một người bước qua trong đời ta, dù họ ra đi bằng cách nào thì trong tim vẫn có dấu vết không thể nào phai. Anh nói em không cần phải đau đớn, không cần phải tiếc nuối làm gì… Nhưng anh ạ, trái tim đã rớm máu, niềm tin đã mất dần, em của ngày hôm nay dè dặt và lo sợ tình yêu. Em của ngày hôm nay u buồn và lảng tránh… Anh trả lại cho em tình yêu, trả lại cho em mơ mộng, trả lại cho em nỗi buồn… Nhưng ai sẽ trả cho em quãng đời anh chưa từng ở đó, quãng đời không có niềm đau.