Ngày tôi gật đầu đồng ý hẹn hò với anh, anh ôm chầm lấy tôi xúc động nói: "Anh hạnh phúc quá! Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất đối với anh!". Thấy anh như vậy tôi càng tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.
Trước khi kể câu chuyện của mình, tôi giới thiệu qua một chút về bản thân. Tôi 24 tuổi, hiện đang làm nhân viên văn phòng ở Hà Nội. Tôi có chút trắng trẻo, xinh xắn nên cũng được khá nhiều người theo đuổi, trong đó có anh.
Ngay từ đầu tôi đã thích thích anh rồi, nhưng vẫn muốn "làm cao" một chút. Với cả, người ta vẫn nói giai đoạn thú vị nhất chính là lúc tán tỉnh nhau, nên tôi muốn để anh theo đuổi tôi thêm một chút nữa.
Anh không quá đẹp trai nhưng đúng kiểu tôi thích: trông hơi gầy, thư sinh, cười hiền, nhìn đúng kiểu nghiêm túc. Anh cũng rất kiên nhẫn làm nhiều cách để gây chú ý với tôi. Nhưng lại không khiến tôi khó chịu bởi anh rất biết chừng mực.
Đằng sau vẻ ngoài thư sinh, hiền lành là một bộ mặt mà tôi không thể ngờ. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi gật đầu đồng ý hẹn hò với anh, anh ôm chầm lấy tôi xúc động nói: "Anh hạnh phúc quá! Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất đối với anh!". Thấy anh như vậy tôi càng tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.
Thế nhưng, khi bắt đầu yêu nhau tôi mới nhận ra được nhiều điều ẩn giấu sau vẻ mặt hiền lành của anh. Anh quá kiểm soát tôi. Anh luôn hỏi tôi đang ở đâu, đang làm gì, với ai, mấy giờ về,... Lúc đầu tôi còn cảm thấy vui vui vì có người quan tâm, nhưng càng ngày tôi càng thấy khó chịu.
Anh không cho tôi mặc váy, ngắn hay dài đều cấm hết. Cũng không cho tôi nói chuyện, quan hệ gì với những người đàn ông khác, dù là đồng nghiệp hay bạn bè. Dù cảm thấy bất ổn nhưng tôi lại nghĩ "Vì anh ấy yêu mình nên mới thế. Không yêu thì cấm đoán vậy làm gì!", thế nên tôi lại tặc lưỡi chấp nhận.
Hôm đó công ty tôi có tiệc liên hoan. Sau khi ăn uống, mọi người kéo nhau đi hát. Thấy tôi chỉ ngồi một chỗ, các chị đồng nghiệp cứ ép lên hát một bài, không hát thì phải uống bia. Thấy khó từ chối, tôi đành chọn hát. Một anh đồng nghiệp cao hứng lên hát song ca cùng tôi.
Xong xuôi, tôi về nhà mà không suy nghĩ gì. Vừa đến cửa, tôi đã thấy anh đứng đó chờ. Chưa kịp nói gì anh đã tát tôi một cái. Tôi ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Tôi không ngờ cô lại là loại con gái ấy!
- Loại gì? Em làm gì mà anh đánh em?
- Đây! Cái gì đây? Cô nhìn đi! - Anh đưa điện thoại cho tôi xem, trên đó là hình các chị đồng nghiệp chụp cảnh tôi đang hát và tag tôi vào trên facebook.
Nếu yêu tôi thì anh đã không đánh tôi. (Ảnh minh họa)
- Sao? Em hát thì có gì sai? Giờ anh còn cấm em hát hò nữa à?
- Cô còn già mồm cãi. Cô hát với thằng nào đây? Còn nhìn nó tình cảm thế này!
- Đồng nghiệp cùng làm chứ thằng nào?
Anh lại tát tôi thêm một cái: "Vẫn còn cãi!"
Tôi ngỡ ngàng không thể ngờ được anh là kẻ vũ phu, bạo lực như thế. Tôi đi thẳng vào nhà, mặc cho anh gào lên chửi bới.
Hôm sau, anh nhắn tin cho tôi liên tục để xin lỗi. Nói rằng đã quá nóng nảy, chỉ vì yêu tôi nên mới ghen tuông như thế và hứa sau này sẽ không bao giờ hành xử như vậy. Nhưng nếu yêu tôi thì anh đã không đánh tôi. Mới chỉ đang yêu nhau mà anh đã xuống tay như thế rồi thì không hiểu khi cưới về thì anh sẽ đối với tôi như nào.
Thế nhưng thấy anh nhận lỗi và hứa hẹn, tôi không biết có nên cho anh một cơ hội không. Nhưng nghĩ đến những thông tin hành hung, bạo lực với vợ nhan nhản trên báo mà tôi rùng mình. Giờ tôi phải làm sao đây hả các bạn?