“Những kỉ niệm ngày xưa anh sẽ chôn chặt trong một góc nhỏ con tim, và em, cô gái của anh, hãy ngủ yên trong góc nhỏ đó nhé. Anh yêu em ...” chàng trai nghẹn ngào khi nhắc về người con gái anh thương nhất.
Quen nhau tình cờ, yêu nhau cũng rất tự nhiên, ngưỡng tưởng cuộc tình đẹp của cặp đôi Kinh tế sẽ có một happy ending, nào ngờ tai họa ập đến cướp cô gái đi xa đời anh mãi mãi.
Sự mất mát quá lớn dường như khiến trái tim chàng trai chết lặng theo, anh vùi đầu vào công việc, vào những bận rộn của cuộc sống để cố quên cô. Nhưng sau 4 năm ròng rã, anh vẫn nhớ về cô với hình ảnh trong trẻo, vẹn nguyên như ngày cả hai gặp nhau.
Dường như muốn trải lòng, muốn tìm được “nhớ để quên” nên chàng trai đã viết một tâm thư gửi cô gái xấu số. Trong bài viết anh đã nhắc nhớ về những kỉ niệm của anh và cô, ở đó có cả sự dễ thương, ngọt ngào và cay đắng nhất. Hôm nay, anh cho phép bản thân được nhắc về cô với sự trân quý, nồng nàn nhất để ngày mai anh sẽ trở về với cuộc sống mới. Cuộc sống chấp nhận không có cô – người con gái anh thương nhất.
Bài viết nhanh chóng chạm đến trai tim của người đọc với bằng chứng chỉ sau vài giờ đăng tải đã có hơn 11 nghìn lượt thích, và rất nhiều lượt bình luận.
Phạm Ngọc Điệp bình luận: Trong tình yêu, có lẽ thứ khiến chúng ta đau đớn nhất là vẫn còn yêu nhưng mãi mãi không để đến được với nhau. Ráng lên anh!
Nickname Nhi Nguyễn đồng cảm: Thời gian trôi, có người ra đi, có người ở lại, song anh và chị của năm tháng bên nhau vui vẻ ấy vẫn ở đó. Hạnh phúc là đã từng có nhau ở những năm tuổi trẻ. Chị vùi mình trong giấc ngủ dài, chị vẫn tiếp tục mơ giấc mơ còn dang dở, còn anh thì thay chị viết tiếp câu chuyện của mình, đó cũng là điều chị muốn thấy. Mong 2 cuộc đời mới an nhiên.
Thegioitre.vn xin gửi đến độc giả câu chuyện tình cảm động của chàng trai Kinh tế.
Gửi em, cô gái của anh.
Vậy là 4 năm trôi qua rồi. Trong khi em vẫn là cô gái 22 tuổi tràn đầy mộng mơ, hồn nhiên thì anh đã 28, râu đã nhiều thêm, tóc có vài sợi bạc, nhưng được cái chững chạc hơn nhiều rồi em ạ. Gặp anh bây giờ chắc em phải tít mắt lên là cái chắc, anh mặc vest đẹp cực nhé, tóc tai cũng cắt gọn gàng rồi, đi thêm đôi giày da nữa là đúng chuẩn “soái ca” em thích. Anh bị nhiều cô cưa cẩm lắm, bố mẹ cũng giới thiệu thêm cho anh nữa cơ. Giờ mà mình còn ở bên nhau, chắc em phải đang ghen lồng ghen lộn lên rồi ý nhỉ. Chẳng hiểu sao anh lại thích cái cách em ghen, rồi nổi giận với anh, lúc đấy trông em đáng yêu lắm, còn anh thì thật hạnh phúc và ấm áp. Có yêu thì mới có ghen em nhỉ.
Anh vẫn nhớ ngày đầu mình gặp nhau, hôm đấy trời mưa to phết, anh thì bị hack áo mưa nên phải chui vào nhà chờ xe bus trú, duyên số run rủi thế nào lại cho em gặp được anh (đùa chứ cho anh gặp được em mới phải). Trong khi mọi người ai cũng cố gắng nép vào thật sâu để tránh bị mưa hắt, thì em là người duy nhất đứng tít ở phía ngoài, vươn đôi tay ra hứng từng giọt mưa và mỉm cười ra chiều thích thú lắm. Anh nhìn em, ngẩn tò te mất mấy giây, và sau phút giây ngơ ngẩn ấy, con tim đã nói với anh rằng: “Cô gái của mày xuất hiện rồi đấy, xúc ngay”. May là hôm qua anh vừa tắm xong nên cũng không đến nỗi rau mùi, thế là mới lấy hết can đảm mò ra gần chỗ em rồi cũng chìa tay ra ngoài hứng nước mưa như thật. Rồi anh quay sang em, ngập ngừng hỏi 1 câu mà đến giờ nghĩ lại anh vẫn thấy cười chết mẹ: “Này bạn gì ơi, tay bạn bẩn hay sao mà rửa nước mưa từ nãy đến giờ chưa sạch thế, tay mình sạch rồi này”. Nói xong anh chìa 2 bàn tay ra rồi nhìn em cười nhẹ nhàng 1 cái. Em quay sang nhìn anh, nụ cười vụt tắt, cả thế giới trong anh bỗng nhiên chết lặng, anh thì thầm trong miệng “Bỏ mẹ, nói ngu rồi”. Mặt anh ngẩn tò te ra thêm một lần nữa, còn em, sau khi thấy bản mặt thẫn thờ của anh thì phá lên cười và nói “Ông chú đi tán gái hay đi diễn hài vậy”. Lúc đấy anh ngượng quá, chỉ biết gãi đầu rồi ậm ờ, ậm ờ. Em nhìn anh khổ quá nên mới thương tình lấy giấy ra viết 1 dòng rồi đưa cho anh (sau này được nghe kể lại thế).
- Đây, số điện thoại đây, lần sau ông chú muốn xin số làm quen thì kiếm cách khác nhé, chắc mới xin số lần đầu đúng không, còn non và xanh lắm.
Lúc ấy anh vừa mừng, vừa ngượng, đưa tay ra lấy tờ giấy xong chỉ biết cảm ơn rồi lại gãi đầu.
- Đầu ông chú bị bẩn hay sao mà gãi suốt thế, tiện nước mưa ông chú đưa đầu ra rửa luôn đi cho nó sạch. – cười cười
Hự, khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình giống như Từ Hải anh hùng phải chịu cảnh chết đứng, bị "nói đểu đại pháp" của em đánh cho lên bờ xuống ruộng. Anh chỉ biết cười khổ 1 cái rồi lại lầm bầm.
- Mặt thì nai, mà người thì đúng là thành tinh (mãi sau này kể lại em mới biết, chứ thực ra lúc ấy em chưa nghe thấy gì)
- Ông chú cứ lầm bầm suốt thế, đàn ông con trai ăn to nói lớn lên xem nào.
- À không có gì, tai thính như cờ-hó.
Nói xong, anh định mang tờ giấy em viết số điện thoại ra để đọc rồi lưu luôn vào máy xem thế nào thì bị em ngăn lại, em bảo nhét giấy vào trong túi hay ví đi rồi về nhà hẵng xem. Giờ chẳng may bị mưa hắt vào ướt hết giấy, nhòe mực không thấy số đâu. Lúc đấy anh đang lơ ngơ rồi nên cũng cứ thế làm theo. Về nhà mới biết bị ăn quả lừa. Trong tờ giấy chỉ ghi 1 dãy 8 con số, 2 số cuối là xx. Kèm theo 1 cái icon mặt cười và dòng chữ Good luck! Anh nhìn vào tờ giấy mà không biết nên khóc hay cười, cuối cùng, đành phải dùng cách cổ truyền với muối là thử dần. Thật may là đến ngày hôm sau, khi gọi đến số thứ 72 thì anh cũng tìm được em.
- Alô, chào bạn, mình là người hôm nọ trú mưa cùng bạn ở bến xe bus ...
- À, ông chú đó à, hôm nay lại không rửa tay nữa à. Tìm số cháu cũng nhanh đấy, có lời khen!
- À, cái này chắc là có duyên đấy, mình mới bấm đến số thứ 10 là gọi được cho bạn rồi...
- 10 số mà mất 2 ngày mới gọi lại được, bốc phét thì cũng vừa vừa thôi...
- À thì tại điện thoại mình bị ... hết pin!
- Tất cả chỉ là ngụy biện, nhưng thôi, tha cho ông chú đấy, dù sao thì ông chú cũng có kiên nhẫn nên bỏ qua ...
Và cứ thế anh bắt đầu bị em bắt nạt, cho ăn hành từ ngày này qua tháng khác, cho đến một ngày 6 tháng sau đó.
- Này, anh không định nói gì à?
- Lời nói của anh có trọng lượng mấy đâu, không đúng ý em là luôn sai mà...
- Anh qua 6 tháng thử việc rồi!
- Hử, thử việc gì?
- Việc chịu đựng em!
- Ừ, rồi thì sao?
- Thì giờ anh được phép tỏ tình với em rồi chứ sao!
- Hả?
Đấy, anh và em yêu nhau như thế đấy, nghe nó cứ bị buồn cười em nhỉ? Nhưng mình đã thật hạnh phúc khi ở bên nhau phải không em? Từng góc phố, con đường, từng kỷ niệm buồn, vui, tất cả vẫn còn nguyên vẹn trong anh như vừa mới đây thôi. Ở bên em, anh thấy thật hạnh phúc, mọi buồn phiền trong anh cứ thế trôi tuột hết theo tiếng cười của em. Nhưng rồi anh chẳng còn được ngắm nhìn nụ cười ấy của em thêm một lần nào nữa. Cái ngày định mệnh ấy, cái ngày lão tài xế say rượu tông thẳng vào em và cướp em xa khỏi vòng tay anh mãi mãi. Anh chết lặng khi nhìn thấy em trên chiếc giường bệnh viện, khăn trắng phủ kín người. Anh lao đến ôm em, gọi tên em, nhưng mi mắt em nhắm chặt, đôi tay em buông thõng, và nụ cười chẳng còn nở trên môi, thế là anh đã mất em thật rồi. Ngày đưa em ra nghĩa trang, anh không rơi một giọt nước mắt, em bảo: “Đàn ông phải mạnh mẽ, dù có chuyện gì cũng đừng để rơi nước mắt”. Anh đã thực hiện tốt đến lúc chỉ còn một mình, nước mắt cứ thế rơi mà chẳng thể nào ngăn lại được. Em cứ thế ra đi, để lại trong anh nỗi đau quá lớn, đến giờ vẫn còn âm ỉ, thỉnh thoảng lại làm anh đau đến xé lòng.
Chắc giờ anh sẽ bắt đầu tìm hiểu một mối quan hệ mới, mặc dù chưa biết đó là ai, hi vọng ở trên đó em hãy cầu chúc cho anh sớm tìm được một cô gái khác yêu anh như em đã từng nhé. Những kỷ niệm ngày xưa anh sẽ chôn chặt trong một góc nhỏ con tim. Và em, cô gái của anh, hãy ngủ yên trong góc nhỏ đó nhé. Anh yêu em ...