Đã có lúc con tự trách mình vì đã làm khổ mẹ, nhưng hơn ai hết mẹ luôn là người động viên, giúp con vượt qua mọi bão giông trong cuộc đời.
Con năm nay 18 tuổi, sinh ra trong một gia đình thiếu thốn tình cảm của cha, chỉ có mẹ luôn ở bên, lo lắng nên từ khi biết nhận thức con đã luôn tự nhủ bản thân mình phải cố gắng học tập thật tốt để cuộc sống mẹ con đỡ vất vả sau này.
Càng lớn con càng xinh xắn khiến bao trái tim của các anh trai làng ngẩn ngơ, nhưng con không để ý đến những chuyện tình cảm đó mà thay vào đó ngoài giờ lên lớp vẫn cùng mẹ ruộng nương đồng áng.
Những tưởng ông trời sẽ thương hai mẹ con tần tảo sớm hôm rau cháo nuôi nhau, nào ngờ một ngày khi con đang học lớp 10, trong lúc di chuyển trên đường bằng chiếc xe đạp, con không may bị một chiếc xe tải đi từ phía sau tông phải khiến đôi chân của con phải cưa toàn bộ, không những vậy bàn tay phải cũng không thể cử động được nhiều.
Con lại trở thành gánh nặng suốt cuộc đời mẹ (Ảnh minh họa).
Tỉnh dậy với đôi chân không còn, con rơi vào trạng thái tuyệt vọng, chán chường. Con đã khóc và nhiều lần nuôi ý định lìa xa cõi đời này cho mẹ bớt khổ. Mỗi lần nhìn thấy con suy sụp, mẹ luôn ở bên, động viên. Nhìn đôi mắt ngấn lệ, đôi bàn tay hao gầy chỉ còn da bọc xương của mẹ khiến con lại tự nhủ mình phải sống tiếp, dù không biết cuộc sống sau này sẽ phải tiếp tục ra sao?
Rời bệnh viện về nhà, con đành tạm gác ước mơ đến trường, thay vào đó con làm bạn với chiếc giường ọp ẹp và học cách di chuyển, sinh hoạt của một người khiếm khuyết. Con những tưởng rằng mình không thể vượt qua được những khó khăn đó...
Rồi thời gian thấm thoắt trôi, 2 năm sau kể từ ngày xảy ra tai nạn, con đã có suy nghĩ tích cực hơn. Dù đôi chân không còn, một cánh tay cử động kém nhưng nhận thức của con thì vẫn còn. Con dành thời gian nghiên cứu lại sách vở, ôn luyện để thực hiện nốt ước mơ còn dang dở 2 năm trước.
Thấy con có ý chí phấn đấu, mẹ vui lắm. Dù mẹ không nói ra nhưng con biết mẹ thương con và mong con luôn mạnh mẽ, can trường biết nhường nào. Con muốn nhắn đến người mẹ nghèo yêu dấu của con một lời xin lỗi bởi phận làm con mà lại để mẹ gánh cả cuộc đời của con trên vai nặng trĩu. Con sẽ không tuyệt vọng, không bi quan mà sẽ cùng mẹ “chiến đấu” với cuộc sống đầy chông gai, thử thách này, con mong mẹ mãi khỏe để nhìn người con khiếm khuyết là con trưởng thành từng ngày...