Nếu đàn ông suy nghĩ, đàn bà không dám bỏ chồng, họ đã sai. Thật ra, chẳng có người nào sợ mà không dám cả, chỉ là họ không muốn mà thôi.
Một anh chồng vũ phu, suốt ngày rượu chè rồi về nhà lại trút lên đầu vợ anh ta những trận đòn đau điếng. Người vợ chịu bầm tím đầy mình mẩy, chân tay, run rẩy trong nỗi sợ hãi, sống mệt mỏi. Ai nhìn vào cũng xót thương cho người vợ ấy. Hàng xóm đau khổ thay cho thân phận người làm vợ, làm mẹ như thế. Họ nhiều lần khuyên nhủ chị ‘hay là bỏ chồng đi em, lấy chồng thế khổ lắm, sống thế thà ở vậy còn hơn’. Chị lại lắc đầu, ‘không chị ạ’.
Người ta chỉ nhận được những câu trả lời tương tự như thế sau rất nhiều lần nhìn thấy những nốt bầm tím trên khuôn mặt chị. Lâu dần thành quen, họ cũng quen luôn với việc chị bị đánh cho tím tái mặt mày. Họ cũng mặc kệ chị, không còn muốn khuyên can gì chị nữa. Họ nghĩ, đó là cuộc sống của chị, chị chấp nhận và an phận rồi. Nếu vào những người khác, có thể họ đã bỏ chồng và chọn cuộc sống độc thân.
Thế mà, chị sống được với anh chồng này đã gần chục năm rồi. Con gái của chị đã lớn, cháu đã học lớp 1. Chị chỉ dồn hết niềm tin vào con. Nhiều lúc chán nản, chị chỉ lấy con làm niềm vui và động lực sống. Chị bảo ‘em bây giờ có cần gì đâu chị, em chỉ cần con em, cố gắng vì con, hết lòng chăm sóc cho con. Em yêu con em vô cùng, phải chịu đựng tất cả vì con cái thôi chị ạ. Chồng có là gì đâu chứ’.
Chị bảo ‘em bây giờ có cần gì đâu chị, em chỉ cần con em, cố gắng vì con, hết lòng chăm sóc cho con. Em yêu con em vô cùng, phải chịu đựng tất cả vì con cái thôi chị ạ. Chồng có là gì đâu chứ’. (ảnh minh họa)
Nghe chị nói, người ta hiểu được nỗi khổ tâm chất chứa trong lòng chị. Chị đúng là đang sống trong địa ngục, nhưng ở địa ngục ấy, có một tia sáng đầy hi vọng. Hi vọng một ngày nào đó, chị sẽ thoát ra khỏi bóng đen, tìm đến một nơi yên ả, hạnh phúc. Đó là khi con chị trưởng thành, khôn lớn thành người có ích cho xã hội.
Nhiều người chung số phận như chị. Ngày ngày, họ phải đối diện với những anh chồng tẻ nhạt đến mức khó chịu. Lại có những gã chồng hách dịch, cả ngày không làm gì, ngửa tay xin tiền vợ nhưng lại lên mặt dạy đời, dạy luôn cả vợ. Mà anh ta toàn dạy bằng nắm đấm chứ có dạy bằng lời thì đã may. Nhưng họ vẫn chấp nhận sống như thế, trong một ‘tổ lạnh’ mà ai cũng tưởng là ấm. Chỉ có chị hiểu.
Nhiều anh chồng không hay, họ cho rằng vợ sợ họ nên họ càng làm tới. Họ càng thấy vợ nhẫn nhịn thì càng đánh đập, hành hạ, bắt nạt. Có người thấy vợ không nói gì, chấp nhận chịu đòn, còn chỉ tay vào mặt vợ ‘tôi thách cô dám bỏ tôi đấy, bỏ có mà ra ngoài ăn cám’. Họ cậy mình kiếm được tiền, lên mặt dạy đời, thách đố vợ bỏ mình. Vì cánh đàn ông nghĩ, vợ mà bỏ mình thì không kiếm được ăn, không tự nuôi được bản thân mình.
Nếu đàn ông suy nghĩ, đàn bà không dám bỏ chồng, họ đã sai. Thật ra, chẳng có người nào sợ mà không dám cả, chỉ là họ không muốn mà thôi. Họ không muốn bỏ chồng với lý do, con cái của họ sẽ là người khổ trước tiên. Thà là nhịn vì con, để con có cha có mẹ còn hơn là ra ngoài sống tự do, để con cô đơn. Thà là chấp nhận những trận đòn còn hơn là sau này con khóc lóc đòi mẹ cha đâu. Họ hi sinh vì con cái, họ chịu đựng tất cả cũng chỉ vì con cái.
Sống với chồng chỉ như cái bóng. Tất cả có là gì đâu, chỉ là viển vông bên ngoài. (ảnh minh họa)
Nếu ai nói đàn bà không dám bỏ chồng chính là một lời thách thức họ từ bỏ cuộc hôn nhân của mình. Nhưng yên tâm đi, đàn bà rất tỉnh. Họ không bỏ chồng không phải vì không thể mà là vì họ chán. Trong gia đình ấy, họ chẳng còn quan tâm xem chồng họ làm gì, với ai, có lăng nhăng không. Họ chỉ cần biết, con có khỏe không, con có ngoan không, có chịu ăn không, có ốm đau không. Gia đình chỉ là vỏ bọc, chỉ là nơi để người khác nhìn vào để người ta thấy, con cái của họ vẫn có cha, có mẹ.
Sống với chồng chỉ như cái bóng. Tất cả có là gì đâu, chỉ là viển vông bên ngoài. Có chồng hay không có cũng như nhau, thờ ơ, bàng quan, lãnh đạm, mặc kệ nhân tình thế thái, mặc kệ người ta, mặc kệ chồng. Chỉ cần có con là đủ, bỏ hay không cũng giải quyết được gì.
Một khi đàn bà đã sống như thế, họ bất cần, họ chẳng lưu luyến gì đấng mày râu nữa. Chỉ là họ không muốn chứ không phải họ không dám, các anh chồng hãy nhớ cho. Nhưng đừng ép đàn bà quá, vì một khi bị ép buộc, họ sẽ có một sức mạnh vô cùng lớn lao, có thể làm được tất cả những điều không tưởng chỉ vì con cái. Và lúc đó biết đâu họ lại muốn bỏ chồng.