Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc ngay trong đêm động phòng.
Chưa có một câu chuyện nào lại ly kì như câu chuyện của vợ chồng tôi. Người phụ nữ tôi yêu thương, dành trọn cuộc đời cuối cùng lại không yêu tôi, trái tim em lại hướng về người đàn ông khác, hoàn toàn không có chỗ nào cho tôi cả. Thật ra, tôi luôn hi vọng khi lấy nhau về, em sẽ thay lòng, sẽ vì ‘lửa gần rơm’ mà cũng yêu thương tôi, có tình cảm với tôi. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Ngày chúng tôi kết hôn, tôi hạnh phúc vô cùng. Chỉ có em là không được vui vẻ cho lắm. Tôi biết, những nụ cười trên môi em đều là gắng gượng vì thật ra lòng em không vui. Người đàn ông em đã từng sống chết để yêu cũng bỏ em đi lấy vợ, người vợ giàu có hơn em nhiều. Em làm sao so sánh được với người ta về của cải vật chất, nhưng em có một trái tim đôn hậu, một tâm hồn đa sầu đa cảm và một tấm lòng chân thành. Dù em không trọn vẹn với tôi nhưng tôi biết, em là người con gái tốt, thủy chung.Và dù đó là sự thủy chung với người cũ, tôi vẫn tin rằng, đó là điều chứng minh trái tim của em.
Em gật đầu lấy tôi có lẽ cũng vì em thích tôi hơn cả. Em thích tôi hơn tất cả những gã đàn ông tưng theo đuổi em. Tôi cũng đã theo em từ những ngày em còn có người cũ, tôi không đòi hỏi, chỉ lặng thầm đi bên cạnh em và cho tới khi em chịu nỗi đau đớn ly tan kia, tôi lại là người động viên em vượt qua tất cả. Tôi biết, cuộc hôn nhân này cũng là một cách em báo đáp tôi, cũng là em muốn tìm cho mìn chỗ dựa an toàn nhất. Còn tình yêu có hay không tôi cũng chưa dám chắc. Nhưng tôi tin một ngày, khi em nhận ra sự chân thành của tôi, em sẽ bị cảm kích. Và dù sao, quá khứ cũng đã trôi qua, em phải bằng lòng với sự thật là người ta đã có vợ và em đã có chồng.
Em có lẽ không hiểu, đàn ông chỉ chịu đựng được mức độ nào đó, khi đã quá tổn thương, đã quá bị xúc phạm, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể từ bỏ cả em. (ảnh minh họa)
Thật làm thân con gái khổ thế sao? Biết rõ họ không yêu thương mình, họ phản bội mình vì tham tiền bạc, vậy mà em vẫn dấn thân vào, vẫn đau khổ mệt mỏi vì anh ta. Tôi lại càng thương em hơn. Nhưng em nói, em đã quên sạch rồi, chỉ cần cho em thêm thời gian, em sẽ là người vợ tốt của em. Tôi vui lắm vì những gì em nói.
Nhưng thật buồn, đêm tân hôn, khi tôi chủ động gần gũi, động chạm vào người em, em đã hét toáng lên và đạp tôi ra. Em khóc nức nở như đứa trẻ con khóc đòi mẹ. Em nói, em không muốn gần gũi người đàn ông nào khác ngoài anh ta. Em sợ lắm, em không muốn trao tấm thân này cho tôi. Trời ơi, một gáo nước lạnh giội xuống đầu tôi, tôi như người mơ người tỉnh. Trong ngườ tôi sẵn có men rượu nên tôi không chịu buông tha em, tôi nhất định phải có đêm động phòng hạnh phúc, vui vẻ bên người tôi yêu. Nhưng em lại từ chối tôi, em cứ né tránh, cứ đẩy tôi hết lần này tới lần khác khiến tôi tổn thương vô cùng.
Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc. Thật ra, cuộc hôn nhân này là sao, em còn đau đớn đến cỡ nào, em còn yêu người ta nhiều lắm sao. Em lấy tôi mà lại làm như thế có phải quá thiệt thòi cho tôi hay không?
Em có lẽ không hiểu, đàn ông chỉ chịu đựng được mức độ nào đó, khi đã quá tổn thương, đã quá bị xúc phạm, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể từ bỏ cả em. Tôi đã yêu em chân thành như thế, hết lòng như vậy mà em lại cho việc gần gũi tôi là kinh khủng, là tội lỗi. Tôi thật không hiểu được em. Con gái có thì, đâu phải còn nhiều cơ hội cho em lựa chọn nữa. Mà em còn hi vọng gì vào người đàn ông xấu xa ấy chứ. Tôi chỉ muốn nói với em, bát nước hất đi sẽ không bao giờ lấy lại được. Tôi mong em hiểu tấm chân tình tôi dành cho em.