Chê bạn bè chồng mừng ít, chị cau có mặt mày, khó chịu với chồng khiến anh khó chịu vô cùng.
Chị mở phong bì ra rồi thở dài, “trời, nhìn dày tưởng toàn tờ 5 chục. Bạn anh sao ki thế nhỉ, em chưa thấy ai mừng được hơn 5 trăm. Còn bạn em, anh thấy đấy, có người còn đi cả triệu. Đúng là phân biệt quá đi mất”. Anh nói: “Mình đi người ta sao thì người ta đi mình vậy. Em nói thế khác nào chê anh ki bo này nọ”? Cô vợ lại cố hắng giọng: “Nhưng cái thời của anh là thời xa xưa rồi. Bây giờ người ta đi đầy ra đấy, tiền thì mất giá, lạm phát, đi như thời trước thì có mà lỗ vốn to à. Bạn gì chắc toàn người nghèo rớt”.
Nghe tới câu đó anh thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Anh chẳng ngờ người con gái phóng khoáng, thoáng đãng anh từng yêu thương giờ lại thay tính đổi nết như thế này. Càng không ngờ chị lại so đo, tính toán cái phong bì với cả bạn bè của chị. Mà nhìn đám bạn chị sang trọng thật, nhìn toàn mấy cô váy ngắn tung tăng, mấy anh chàng đeo cả khuyên tai, làm việc toàn chỗ sang trọng, chẳng trách bạn chị mừng nhiều. Còn anh, anh chỉ là một gã làm công việc bình thường, cũng chẳng có vai vế gì nên bạn anh nghèo là phải.
Còn anh, anh chỉ là một gã làm công việc bình thường, cũng chẳng có vai vế gì nên bạn anh nghèo là phải. (Ảnh minh họa)
Nhưng chị không hiểu và thông cảm cho anh, lại cứ cằn nhằn mãi chuyện lỗ lãi. Anh làm đám cưới là vui, là mời bạn bè tới dự tiếc chung vui hạnh phúc, chứ không phải chuyện làm ăn mà tính lời. Chị nói thế khác gì chị coi cưới xin như chuyện kinh doanh. Anh nghe mà bực mình.
Nhưng có vẻ chị không hài lòng. Cả đêm đó chị ngồi tính đi tính lại, đếm đi đếm lại. Tới phong bì của một cô bạn gái, hình như là người yêu cũ của anh, chị gọi anh ra mắng té tát: “Này anh, cô này là cô người yêu cũ, sao phong bì có ít thế này? Em nhớ ngày cô ấy cưới, anh mừng cả triệu bạc, em còn làm chứng, anh đừng hòng chối cãi. Người thế này thảo nào anh bỏ là phải rồi. Ki bo tính toán, lấy tiền của người ta rồi lại không nghĩ gì tới chuyện trả lại”. Anh nói hoàn cảnh người ta khó khăn, nên giờ cũng không có nhiều tiền, cái đó mìn thông cảm. Thấy anh có vẻ bênh vực, chị lại quay sang anh, mắt trợn ngược hỏi: “Hay là anh và cô ấy vẫn có quan hệ gì nên mới mừng anh ít thế. Chứ ai lại đi đám cưới người sau lại mừng ít hơn”.
Bực mình, anh tát cho chị cái như trời giáng. Tối tới giờ anh đã không chịu nổi cái tính khó ưa của chị rồi. Tại sao chị lại như thế, tại sao chị lại tính toán, so đo nhiều như vậy. Anh không thể chịu nổi người vợ chê bai bạn anh, chê bai đủ kiểu người thân của anh như vậy, càng không thích phụ nữ mà ki bo, chi li từng đồng bạc. Mỗi người mỗi cảnh, đám cưới là chuyện vui cả đời, đâu phải cái nợ. Nhiều người coi chuyện cưới xin là cái nợ mà khi có bạn mời cưới lại lo nơm nớp vì họ không có điều kiện như hồi còn thanh niên. Có người con cái, gia đình khó khăn, chuyện đi đám cưới bạn bè còn khó nói gì mừng nhiều. Vợ không thông cảm lại còn bày đặt nhiễu sự. Cái tát ấy là cái tát anh cảnh cáo cho chị cách sống sau này, đừng có nhìn vào đồng tiền mà chê bai người khác.
Anh không biết có phải mình đã làm quá không nhưng đêm ấy, anh và chị không động phòng. Anh bỗng không muốn gần gũi người vợ ấy, thật sự anh cần thời gian. Đúng là bi kịch của hôn nhân rồi, hi vọng sau này chị sẽ sửa và suy nghĩ thấu đáo hơn.